Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 72: Xem mắt? (1)

Trần Mặc một đường ngắm phong cảnh, vừa về đến trước cửa nhà thì nhìn thấy bóng dáng bận rộn của mẹ, hắn hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười: "Mẹ."
Bóng dáng đang bận rộn kia chợt cứng đờ. Mẹ Trần quay đầu lại, nhìn thấy con trai mình, trên gương mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi. Ngày hôm qua con trai gọi điện thoại báo hôm nay sẽ trở về, không ngờ rằng lại nhanh như vậy.
"Đã gầy rồi, ngươi vào nhà chờ đi, cơm chiều sẽ chuẩn bị xong ngay thôi."
"Ta có gầy đâu."
Trần Mặc nở nụ cười, mỗi lần đi bên ngoài trở về đều bị nói là gầy đi: "Ba đâu rồi?"
"Đi làm việc chưa trở về. Để ta gọi điện thoại cho dì nhỏ của ngươi."
Trần Mặc nghe xong, cảm giác có gì đó sai sai, hắn trở về nhà thì gọi điện thoại cho dì nhỏ để làm gì?
Tuy vậy, Trần Mặc cũng không để trong lòng, hắn thu dọn hành lý xong thì ngồi ở trong phòng khách xem TV. Bận rộn lâu như vậy, về đến nhà mới có thể thật sự thả lỏng.
Không lâu sau, mẹ Trần mang theo nụ cười tươi đi đến: "Tiểu Mặc, ngày mai ngươi theo ta đến nhà dì nhỏ của ngươi."
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Mẹ Trần cười thần bí, quay đầu đi về phía phòng bếp.
.....
.....
Tiểu Ngư kéo va li đi ra nhà ga xa lạ, cô xoa mi tâm đau nhức, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Thiến Thiến, ta tới trạm ga rồi.”
“Cần ta đến đón ngươi tới chỗ ta ở một đêm không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ.
“Không cần đâu, tối nay ta sẽ ở lại nhà chú để nghỉ ngơi một chút, hôm sau ta sẽ trực tiếp tới hôn lễ của ngươi luôn.”
“Được, đến lúc đó gặp lại .”
Sau khi cúp máy, Tiểu Ngư đang chuẩn bị gọi taxi thì điện thoại lại vang lên một lần nữa.
“Tiểu Man, có chuyện gì vậy?”
“Chị, nói cho ngươi một tin xấu này.”
Điện thoại đầu kia truyền tới một giọng nói vui khi thấy người gặp họa.
“Tin xấu gì? Bây giờ ta hơi mệt, ngươi nói nhanh đi, ta còn phải đi tới nhà chú Trương nữa.”
“Hôm nay ta nghe lén cha và chú Trương nói chuyện điện thoại, chú Trương hỏi tình hình của ngươi thế nào, biết ngươi sắp tốt nghiệp nên bàn đến đại sự cả đời của ngươi. Ngươi đoán xem sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Tiểu Man vẫn cười trên nỗi đau của người khác như cũ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Ngư có một loại dự cảm không tốt.
“Khà khà, chú Trương nói dì Trân có một đứa cháu trai, năm nay cũng vừa vặn tốt nghiệp đại học, còn là sinh viên ở trường các ngươi nữa. Ông ấy cảm thấy điều kiện của hai người vừa vặn phù hợp với nhau, sau đó định sắp xếp cho các ngươi gặp mặt vào ngày mai, thấy hợp thì kết đôi, không hợp thì coi như làm quen.”
Tiểu Man bật cười vô cùng hả hê.
“Không phải chứ?”
Tiểu Ngư trợn mắt há hốc mồm: “Đây là muốn ta đi xem mắt sao?”
“Chắc là vậy, cha mẹ đều đồng ý cả rồi, dù sao người cũng là do chú Trương giới thiệu, chắc chắn đáng tin cậy, chị, ngươi tự cầu phúc cho mình đi, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi, ha ha ha ha…”
Tiếng cười còn chưa dứt đã biến thành âm thanh điện thoại báo bận, Tiểu Man đã dập máy, để lại Tiểu Ngư với tâm trạng buồn bực. Lần này cô tới Hoa Thành là để tham dự hôn lễ của bạn học cấp ba. Cha cảm thấy không yên tâm nên kêu cô đi tới nhà một người bạn của ông ở vài ngày, đợi đến năm mới lại về sau.
Cô đã từng gặp chú Trương Dương vài lần, là bạn thuyền chài với cha cô, tình bạn của hai người rất tốt, hơn nữa con người của chú Trương cũng rất tốt, nên Tiểu Ngư mới đồng ý. Kết quả bây giờ lại muốn cô đi xem mắt?
Nghĩ vậy, Tiểu Ngư cảm thấy sụp đổ trong lòng, vội vàng đón một chiếc taxi chạy đến khách sạn gần nhất. Cô không thể đến nhà chú Trương được, nếu không sẽ rất lúng túng.
Tiểu Ngư vừa mới lên xe, chuông điện thoại lại vang lên, là dì Trân.
Sau khi nhìn thấy dãy số, Tiểu Ngư lập tức khẩn trương hẳn lên: “Dì Trân.”
“Ừm, Tiểu Ngư đến nhà ga chưa? Ta kêu chú đi đón ngươi nhé.”
“Ta đã đến ga rồi, nhưng không cần làm phiền chú đâu ạ. Bây giờ ta với bạn cùng nhau ra ngoài ăn chút đồ, buổi tối sẽ về muộn nên ta định ở luôn chỗ cô ấy, ngày mai sẽ tới nhà ngươi sau.”
Tiểu Ngư nói dối, trái tim của cô không ngừng đập nhanh.
“Là vậy sao? Vậy được, ngày mai ngươi sớm một chút tới nhé. Buổi tối ra ngoài nhớ chú ý an toàn, đừng đi chơi muộn quá.”
Sau khi cúp máy, Tiểu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
….
….
Ngày hôm sau, Trần Mặc bị mẹ mình gọi dậy từ rất sớm để ăn bữa sáng.
“A Mặc, đi thay một bộ quần áo tươm tất một chút rồi cùng ta tới nhà di nhỏ của ngươi.”
“Dì nhỏ cũng không phải chưa từng thấy ta, mặc tươm tất để làm gì chứ?”
“Ngươi vừa mới trở về thì cũng nên cho người ta một ấn tượng tốt, đừng lôi thôi như đang ở nhà như thế, cũng đã lớn như vậy rồi.”
Trần Mặc cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng hắn cũng không từ chối yêu cầu của mẹ. Sau khi tìm một bộ quần áo thoạt nhìn khá thoải mái, Trần Mặc ra ngoài cùng bà.
Dì nhỏ là em gái của mẹ, tên là Thiệu Trân, hắn cũng gọi bà ấy là dì Trân. Hồi còn nhỏ dì Trân rất quan tâm hắn, cho nên ấn tượng của Trần Mặc về người dì này vô cùng tốt. Vào mỗi dịp lễ tết, dì nhỏ đều lì xì cho hắn.
Trần Mặc nhớ khi còn nhỏ, gia cảnh không khá giả như hiện, cha thất nghiệp, lại bị cậu cả tới nhà đòi nợ, cũng là chồng dì nhỏ mượn tiền đưa cho cậu cả. Sau chuyện đó, gia đình hắn với bên cậu cả cũng trở mặt, ngược lại, quan hệ giữa bọn họ và nhà dì nhỏ trở nên thân thiết hơn.
Không bao lâu sau, Trần Mặc đi theo mẹ mình đến nhà dì nhỏ. Hai người vừa mới tới cửa, dì nhỏ đã đi từ trong nhà ra đón, sau khi bà nhìn thấy Trần Mặc, sắc mặt tươi cười: “Đã trở thành một chàng trai tuấn tú rồi.”
“Cảm ơn dì Trân, Hân Hân đâu rồi ạ?”
Trần Mặc hỏi.
Hắn cũng nhớ cô em họ từ nhỏ đã lớn lên ở nhà hắn, trước đây vợ chồng dì nhỏ ra ngoài làm ăn, trong nhà không có ai chăm sóc em họ, cho nên hai người đã đưa cô bé tới nhà họ nhờ chăm giùm. Hắn và em họ Trương Hân Hân là cùng nhau lớn lên, tình cảm không khác gì anh em ruột.
“Nha đầu đó đã ra ngoài du lịch rồi. sau đó lại đi nhà bạn nên không về.”
Dì nhỏ bảo: “A mặc, ngươi ngồi ở phòng khách đợi chút đi, ta với mẹ ngươi vào bếp nấu cơm.”
“A Trân, cô gái kia đâu?”
Mẹ Trần vừa đi vừa hỏi.
“Vẫn chưa tới, để ta gọi điện thoại hỏi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi