Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 487: Ta muốn sinh bé cưng

Trần Mặc đang ung dung sấy tóc cho Tiểu Ngư. Đây là nhiệm vụ của hắn mỗi khi Tiểu Ngư gội đầu xong, đồng thời cũng là niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của hai người.
Trên TV đang chiếu tin tức liên quan đến máy chiếu ba chiều, một sản phẩm hiện đang rất hot trong khoảng thời gian gần đây
Công ty Kiến Hành Quân vốn không cần phải đẩy mạnh quảng cáo cho loại thiết bị vượt thời đại này, chính các đơn vị truyền thông chính thống trong nước sẽ là nền tảng tuyên truyền tốt nhất.
Vì máy chiếu ba chiều vừa mới được đưa vào sản xuất, vẫn chưa nhiều xưởng gia công nhận sản xuất phụ tùng gốc, sản lượng còn hạn chế, thị trường chưa đến mức bão hòa, chính vì thế mà tình hình tiêu thụ hiện tại vẫn được báo hết mỗi ngày.
Trần Mặc cũng không hề để ý doanh thu của công ty, hắn chỉ cần chú tâm vào việc nghiên cứu của mình là được.
"Chồng ơi, ngày mai có rảnh không?"
Tiểu Ngư đột nhiên hỏi.
"Ngày mai là cuối tuần, ta nhất định có thời gian, làm sao thế? Ngươi muốn đi đâu à?"
Trần Mặc hỏi.
"Ngày mai là sinh nhật của Hân Hân, con bé muốn chúng ta qua đó, nên ta hỏi xem ngươi có thời gian hay không."
Tiểu Ngư nói.
"Đúng rồi, ta suýt chút nữa thì quên mất."
Trần Mặc chợt nhận ra, sau khi suy nghĩ cẩn thận, sinh nhật của Hân Hân hình như đúng là trong khoảng thời gian này.
"Ngươi còn quên mất sinh nhật của em gái mình."
"Sinh nhật của chúng ta đều tính theo lịch âm, mà ta dạo này bận rộn quá nên không để ý, ngay cả sinh nhật của mình mà ta còn quên mà. Nhưng sao Hân Hân lại không gọi điện cho ta?'
"Ngươi là người bận rộn, con bé sợ làm phiền ngươi."
"Làm phiền cái gì, công việc của ta thỉnh thoảng mới bận rộn, cũng không bận đến mức như các ngươi nghĩ đâu. Ta đã lâu không gặp Hân Hân, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi với con bé."
"Ừm."
Bầu không khí bên trong phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy sấy và TV. Sắc mặt của Tiểu Ngư dần dần thả lỏng, mỗi lần cảm nhận bàn tay của Trần Mặc đang di chuyển trên da đầu của mình, trong lòng cô lập tức cảm thấy ngọt như mật vì được cưng chiều.
"Chồng ơi."
Sau khi tóc đã khô, Tiểu Ngư chờ Trần Mặc cất máy sấy rồi lên tiếng.
"Sao đó?"
"Ta muốn sinh bé cưng."
Tiểu Ngư nói xong, sắc mặt có hơi khẩn trương, cô nhìn Trần Mặc với ánh mắt đầy mong đợi.
"Hả?"
Trần Mặc sửa lại tóc cho Tiểu Ngư, sau đó ôm cô vào lòng: "Không phải là do mẹ thúc giục, nên ngươi mới muốn sinh con đó chứ?"
"Không phải, vì lúc ta gọi điện thoại về hai bên gia đình, một người thì nói muốn được ôm cháu nội, mội người lại nói muốn được ôm cháu ngoại. Nhưng bọn họ không hề thúc ép ta, là tự ta muốn."
Tiểu Ngư nhìn vào mắt của Trần Mặc, biểu cảm trên khuôn mặt của cô dường như có thể ứa ra mật.
"Chờ đến khi ta nghiên cứu máy chiếu ba chiều cỡ lớn thành công, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ. Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn mang bụng lớn mặc áo cưới, vậy thì sẽ không hoàn mỹ đâu."
Trần Mặc bóp bóp mũi ngọc tinh xảo của Tiểu Ngư.
"Thật sao?"
Nghe thấy hai chữ hôn lễ, hai mắt Tiểu Ngư tỏa sáng, trong lòng tràn đầy ước ao và chờ mong.
"Đương nhiên là thật rồi, ta có lừa gạt ngươi bao giờ. Vả lại cũng sẽ không quá lâu đâu, ta đã có kế hoạch rồi."
Trần Mặc cười nói. Trong mắt hắn, hôn lễ chỉ là một nghi thức, thế nhưng đối với một người phụ nữ truyền thống như Tiểu Ngư mà nói, hôn lễ chính là sự kiện trọng đại nhất trong cuộc đời cô.
"Đợi sau chúng ta tổ chức hôn lễ thì sẽ sinh bé cưng. Nếu không, người ta lại tưởng là con ép mẹ gả, ta phải cưới ngươi bởi vì đứa bé, như vậy thì không được."
Trần Mặc nói.
"Ta không thèm để ý tới những chuyện đó."
"Như vậy cũng không được, bình thường những người kia nói ta ra sao cũng được, nhưng nói ngươi thì không được."
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, bên trong ánh mắt tràn đầy cảm động và hạnh phúc. Cô có thể cảm nhận được Trần Mặc đã suy tính rất nhiều vì mình. Nhìn một hồi lâu, Tiểu Ngư mới ôm lấy cổ của Trần Mặc, hôn lên một cái.

...
Đại học Tân Hải.
Khác với nhịp sống bôn ba tấp nập của thành phố, bầu không khí nơi sân trường lại yên bình và ngập tràn sức trẻ.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, dòng người qua lại cũng không tập trung nhiều như lúc lên lớp, nhưng lượng xe cộ ra vào cổng trường lại tấp nập hơn ngày thường một chút. Mặc dù thời tiết se se lạnh, nhưng lớp áo dày vẫn không thể nào che giấu hơi thở thanh xuân tràn trề của các bạn sinh viên.
Sau khi xe đi qua cổng lớn, Trần Mặc có hơi xúc động khi nhìn thấy sân trường đại học Tân Hả. Bất tri bất giác, hắn đã tốt nghiệp được một khoảng thời gian rồi. Từ đó đến nay, hắn cũng chưa có cơ hội quay lại nơi này.
Hân Hân hiện đang học tập ở đây, nhưng hắn vẫn chưa đến gặp Hân Hân một lần nào, người anh trai như hắn có chút vô trách nhiệm.
Sau khi xe dừng lại ở nơi cách ký túc xá nữ không xa, Tiểu Ngư lập tức gọi điện cho Hân Hân. Không bao lâu sau, một cô gái ăn mặc xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, đó chính là Trương Hân Hân.
"Anh."
Nhìn thấy Trần Mặc, Trương Hân Hân phấn khởi chạy tới, ôm lấy cánh tay của hắn.
"Hân Hân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn ôm anh trai như vậy? Ngươi nhớ cẩn thận, kẻo không ai thèm lấy ngươi đâu."
Trần Mặc nhìn Trương Hân Hân bằng ánh mắt cưng chiều. Dù Hân Hân đã trưởng thành và bớt trẻ con hơn lúc trước một chút, nhưng ở trong mắt hắn, cô mãi là em gái nhỏ nghịch ngợm.
"Không sao hết, nếu không ai thèm lấy thì có ngươi nuôi ta."
"Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ."
Trần Mặc gõ đầu Trương Hân Hân.
Nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, Trần Mặc xoay người rồi mở cửa xe, sau đó ra hiệu cho hai người lên xe. Hắn không muốn bản thân nổi bật giữa đám đông, càng không muốn người khác biết em gái của mình đang học ở đây. Hơn nữa, hắn làm như vậy cũng để cản bớt ý đồ xấu xa của những người có dã tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi