Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 928: Quê cha đất tổ

Tiểu Ngư xem Mặc Nữ như một con người bình thường, cho nên đã sắp xếp một căn phòng sáng sủa và ấm áp cho cô ấy, phong cách trang trí vừa đơn giản nhưng vẫn sang trọng, hương thơm thoang thoảng tương tự như mùi cơ thể của Mặc Nữ.
Điểm khác biệt duy nhất chính là bàn trang điểm của Mặc Nữ không có chai lọ mỹ phẩm, chỉ có một cục sạc có khối lượng tương tự như chiếc cân tiểu ly.
Sau khi ngồi xuống giường, Mặc Nữ di chuyển tầm mắt đến màn hình LCD trên tường.
Màn hình đột nhiên sáng lên, hiện ra hình ảnh một cặp đôi đang ngượng ngùng hôn nhau trong phim truyền hình. Đối với cô, tình cảm là một định nghĩa vô định, không có dữ liệu nào có thể mô phỏng các rung động cảm xúc của con người.
Trần Mặc cũng không ngạc nhiên khi biết Mặc Nữ tự mình xem phim truyền hình tình cảm, bởi vì cô ấy vốn có chức năng tự chủ học tập.
Hơn nữa, Trần Mặc cũng khuyến khích Mặc Nữ xem những bộ phim tình cảm như vậy.
Hắn vốn luôn tìm kiếm phương pháp hỗ trợ Mặc Nữ trên con đường tiến hóa của cô, cho nên hắn đã để Mặc Nữ trải nghiệm cuộc sống như một con người bình thường, hy vọng những thu hoạch thực tế này có thể giúp ích cho cô ấy trong quá trình tiến hóa trí tuệ trong tương lai.
Mặc Nữ có diện mạo giống với một con người, nhưng cô vẫn không có cảm xúc và ham muốn thực sự của con người. Tựa như khi Mặc Nữ muốn giữ lại giới tính nữ khi Trần Mặc thiết kế cơ thể cho cô, yêu cầu này hoàn toàn xuất phát từ sự tò mò. Hơn nữa, bản tính tò mò này là chức năng tự chủ học tập của Mặc Nữ, cô ấy vốn dĩ không thể thực hiện bất cứ điều gì vượt quá giới hạn cho phép của Trần Mặc
“Mặc Nữ thực sự rất kỳ diệu, ta không biết làm thế nào để cô ấy có thể sở hữu nhữnng cảm xúc của con người.”
Tiểu Ngư nằm trong vòng tay của Trần Mặc, cô vẫn vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi vừa nãy của Mặc Nữ.
“Ngươi không sợ cô ấy phát sinh tình cảm với ta, sau đó cướp mất chồng của ngươi sao?”
“Cô ấy luôn nghe lời ta, tâm tình lại đơn giản như một tờ giấy trắng, ta đương nhiên không cần lo lắng chuyện này. Hơn nữa, sự tồn tại của cô ấy có chút đặc thù, vừa khiến người ta vừa ghen vừa tức, nhưng lại chẳng thể làm gì.”
Tiểu Ngư nói với ngữ điệu không quan tâm.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cô lại lại nhìn Trần Mặc rồi hỏi: “Nếu cô ấy thật sự ăn mặc giống ta để đi đến gặp ngươi, thì ngươi có động lòng hay không hả?”
“Nếu ta có thêm một cô bạn gái người máy thì quá tốt rồi, ối... đau đau đau…”
Trần Mặc định pha trò một chút, nhưng chưa kịp nói xong thì hắn đã cảm thấy eo mình đau nhói.
“Lại còn muốn có thêm bạn gái sao hả!”
Tiểu Ngư buông tay ra, nở nụ cười tinh quái: “Nhưng bản cung này sẽ cho phép ngươi có thêm một cô bạn gái người máy…ai da!”
Trần Mặc lập tức đè Tiểu Ngư xuống giường, sau đó nhào tới.
Sáng hôm sau, Tiểu Ngư thức dậy rồi chuẩn bị bữa sáng, Trần Mặc cũng dậy sớm để tập thể dục như mọi khi, còn Mặc Nữ vẫn ở bên cạnh hắn từng thời từng khắc.
Dịp tết Nguyên Đán đang đến gần, hiện giờ cũng là thời điểm xả hơi, cho nên Trần Mặc cũng sẽ đưa Tiểu Ngư và Vô Song về quê ăn tết cùng gia đình.
Vì lẽ đó, hắn cũng không đến công ty cho đến khi nghiên cứu động cơ ion hoàn thành.
“Ngươi đã thu dọn xong mọi thứ chưa?”
Sau khi dùng xong bữa sáng, Trần Mặc hỏi.
“Ngoại trừ một số lễ vật dành cho cha mẹ, ta cũng không muốn mang quá nhiều đồ, cho nên mọi thứ đều đã được thu xếp xong và đặt hết vào xe rồi.”
Tiểu Ngư mặc quần áo cho Vô Song, sau đó kiểm tra đồ đạc của chính mình.
“Đi thôi.”
…..
…..
Thôn Hà Khẩu thuộc thị trấn Thanh Hà là một ngôi làng phổ thông nằm bên cạnh một con sông nhỏ chảy ra vịnh.
Sau bao nhiêu năm phát triển, dân làng nơi đây đã có một cuộc sống khấm khá, hệ thống giao thông cũng vô cùng thông thoáng. Dù con đường làng đã được xây dựng cách đây hai mươi năm, nhưng vài năm trước đây, Trần Mặc đã quyên góp một số tiền để tu sửa nó trở nên khang trang hơn.
Thôn Hà Khẩu vốn dĩ là nơi sinh sống của tổ tiên Trần Mặc, nhà thờ tổ của dòng họ Trần cũng nằm ở đây. Trần Mặc vốn dĩ học tiểu học ở đây, sau đó mới chuyển đến Hoa Thành vì ba mẹ hắn thay đổi công việc.
Mấy năm qua, Trần Mặc chỉ di chuyển qua lại giữa hai thành phố Tân Hải và Hoa Thành. Nhưng năm nay, hắn quyết định đưa Tiểu Ngư và Vô Song trở về nhà thờ tổ để ăn Tết.
Lúc này, thời tiết về chiều không còn quá lạnh. Ánh mặt trời chiếu xuống dưới đồng ruộng, giao thoa với màu xám tro và xanh lá của cỏ cây. Một vài con trâu đang đứng ăn cỏ trên đồi, trông ra những người nông dân đang nhổ mầm đậu, hoặc phơi cành đậu chuẩn bị cho vụ trồng xuân ở đằng xa xa. Khói trắng bảng lảng khắp vùng thôn dã, mây trắng loang lổ giữa nền trời trong xanh biêng biếc, khác với màu xanh u tối bẩn thỉu nơi thành thị.
Cảnh sắc nơi đây quả thực vô cùng hài hòa.
Vô Song nằm trong vòng tay Trần Mặc, nhìn thấy đồng ruộng lần đầu tiên, cho nên tỏ ra vô cùng hưng phấn, di chuyển tầm mắt nhìn khắp bốn phía qua khung cửa sổ xe.
"Ba ơi, đó là trâu ạ? Nhìn nó không giống bò sữa ha, í, đằng kia còn có con nghé kìa!”
"Đúng rồi, chúng là trâu, khác với bò sữa. Trâu có thể giúp các bác nông dân cày ruộng."
"Ba ba, chỗ kia có lửa cháy."
"Đó là các bác nông dân đang đốt cuống đậu, đợi khi mùa xuân đến thì có thể trồng lúa."
Trần Mặc đáp.
"Ừm."
Cô bé cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu rồi lại chỉ lên bầu trời: "Đó là chim gì vậy?"
"Chim én, ngươi xem cái đuôi giống hình cái kéo của chúng kìa."
Đối với Vô Song. tất cả những sự vật ở thôn quê đều rất mới lạ, Trần Mặc đương nhiên cũng rất vui lòng đáp lại các câu hỏi dọc đường của cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi