Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 565: Lần đầu tiên

Công ty Kiến Hành Quân là công ty chuyên sản xuất các loại robot thông minh tân tiến nhất hiện nay, chỉ cần ai chú ý đến tin tức đều sẽ biết đến điều này. Nhưng những cảnh tượng như thế này vốn chỉ có thể thấy trong những bộ phim khoa học viễn tưởng, vậy mà nay lại đang xảy ra ngay trước mắt hắn ta.
Đôi mắt xanh thăm thẳm mang vẻ lạnh lùng và kỳ quái, trong đó không có bất kỳ cảm xúc nào. Bị hơn hai mươi robot nhìn chằm chằm thế này khiến người ta không khỏi rùng mình.
Con người có bản năng sợ hãi những điều mình chưa biết, cho dù là một tên thanh niên lắm mồm lỳ lợm thì ngay lúc này cũng cảm thấy bản thân thật yếu đuối.
Ánh mắt Rose lấp lóe bất thường.
Bọn họ đều đã nhìn thấy robot thông minh của công ty Kiến Hành Quân, thậm chí còn đã dùng thử. Robot biết làm việc nhà, biết massage, biết nói chuyện, còn biết mọi thứ về thức ăn lành mạnh, tính cách ôn hòa, rất khiến người ta yêu thích.
Hiện tại nhìn thấy robot thông minh này có vẻ tương tự như những robot đã được công ty Kiến Hành Quân tung ra thị trường, chỉ là màu sắc và tạo hình của chúng có chút khác biệt, năng lực chiến đấu hẳn sẽ không cao.
Nghĩ đến đây, Rose nhanh chóng tiến lên.
Nhất định phải bắt được Trần Mặc, nếu không sau này sẽ khó có được cơ hội ngàn năm có một như vậy.
Cô ta vừa di chuyển thì có hai robot liền rời khỏi hàng ngũ bên cạnh Trần Mặc, tiến lên chặn đường cô ta. Nhìn thấy những chuyển động chậm chạp của robot, Rose cười lạnh, nắm chặt tay lại và đấm về phía cánh tay của robot.
Chỉ có điều, ngay lúc chạm vào tay robot thì sắc mặt của Rose biến đổi rõ rệt.
Cô ta cảm thấy có một luồng điện mạnh phát ra từ lòng bàn tay của robot, khiến cho nửa người cô ta lập tức trở nên cứng đờ. Lúc này, cô ta mới ý thức được sự khó chơi của những robot này, cho nên vội vàng đá bay con robot vừa chạm vào người mình, sau đó liên tục lùi lại, nhưng Rose còn chưa kịp đứng vững thì c9h robot tiếp theo đã lao đến.
Cô ta nghĩ đến cảnh chiến đấu giữa nhân vật chính và robot trong phim, và bản thân chính là nhân vật chính. Chỉ có điều, cô ta không nhìn thấy cơ hội chiến thắng của mình khi đối đầu với những robot này.
Đây là những cỗ máy không biết đau và không sợ chết. Chỉ cần chúng bắt được, thì cô ta sẽ lập tức mất đi năng lực chiến đấu.
Sự bối rối của Rose nằm trong dự liệu của Trần Mặc.
Những robot này đã được sửa đổi đơn giản trên nền tảng của robot thế hệ hai, phần tay được lắp thêm một thiết bị phóng điện. Những robot này không linh hoạt như con người khi chiến đấu, năng lực chiến đấu cũng không cao, nhưng điểm chính là bọn chúng không biết đau, không sợ chết, mỗi khi bị chúng chạm phải, dòng điện cực mạnh sẽ khiến một cao thủ mất đi khả năng chiến đấu. Những người tay không có vũ khí thì tuyệt đối không nên coi thường những robot này.
Đây là những robot bảo vệ nhà mà hắn chuẩn bị cho biệt thự Hương Lư Than, mục đích là để tăng cường lực lượng an ninh cho biệt thự.
Không ngờ, trận chiến đầu tiên lại diễn ra ở đây.
Nhìn thấy hai người muốn chạy trốn, ánh mắt Trần Mặc trở nên lạnh lùng: "Chặn bọn chúng lại."
Tiếng động cơ của ba chiếc xe vang lên, hai người kia liền biến sắc, giẫm chân né chiếc xe đang đâm về phía bọn họ.
Người thanh niên lắm mồm vừa mới bò dậy từ trên mặt đất thì năm robot đã lao về phía hắn ta.
Pằng Pằng Pằng... Á …
Vài tiếng súng vang lên cùng với tiếng la hét, Rose nhìn về hướng tiếng hét bi thảm kìa thì chỉ thấy thanh niên lắm mồm đã bị mấy robot bổ nhào vào người, cơ thể hắn ta đang run rẩy co giật trên mặt đất, sau đó toàn thân bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Bị mấy tên robot bao vây, còn có ba chiếc xe chặn mất đường thoát, trên trán Rose lấm tấm mồ hôi, không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa.
Cô ta đã đánh giá thấp Trần Mặc rồi.
Trần Mặc, công nghệ trí tuệ nhân tạo và robot thông minh trong tay hắn ta dường như nguy hiểm hơn tưởng tượng của cô ta nhiều.
“Ngươi muốn gì?”
Nhìn Trần Mặc đi tới, Rose cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Ta muốn gì? Phóng hỏa khu ký túc xá nhân viên của công ty ta, phục kích ta giữa đường và làm vợ ta bị thương, ngươi đang hỏi ta muốn gì?"
Giọng nói của Trần Mặc trở nên lạnh lùng, mỗi khi nhớ lại lúc Tiểu Ngư bê bết máu, hắn ta tức giận đến cực điểm: "Nói ra người đứng sau xúi giục là ai, ta sẽ để cho ngươi một đường sống.”
“Không thể.”
Rose lắc đầu chắc nịch.
"Không thể? Vậy thì ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
Trần Mặc bảo robot lấy khẩu súng trong tay thanh niên lắm mồm qua, nhắm ngay vào đùi Rose, không chút do dự bóp cò.
"Nói cho ta biết, người đứng sau vụ này là ai?”
Giọng nói của Trần Mặc lạnh lùng, ngay cả Rose với vẻ mặt đầy đau đớn cũng cảm thấy lạnh lẽo trong người.
“Không thể, ngươi không thể moi được câu trả lời từ miệng ta đâu.”
Rose nghiến răng nói.
"Ngươi cho rằng nếu ngươi không nói cho ta biết thì ta sẽ không thể tìm ra người đứng sau vụ này sao? Ta hỏi ngươi thế này chỉ bởi ta muốn nhanh chóng có được đáp án mà thôi.”
Trần Mặc nâng khẩu súng trong tay lên và nhắm thẳng vào Rose một lần nữa.
"Đây là cơ hội cuối cùng. Ai là người đứng sau xúi giục?”
“Không biết.”
Rose nhìn thẳng vào Trần Mặc rồi nói.
"Đã cho ngươi cơ hội rồi đấy, phát súng này, là đòi lại công bằng cho Tiểu Ngư.”
Trần Mặc nhắm vào cánh tay của Rose rồi bóp cò không chút do dự.
"Hừ hừ......"
Rose đau đớn, ôm lấy tay rên rỉ, cô ta biết rằng nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại, nguyên nhân là vì bọn họ không hiểu biết đủ về Trần Mặc.
Trần Mặc không chút biểu cảm, giương súng chĩa vào trán cô ta: "Đây là lần đầu tiên ta giết người, cũng là cái giá ngươi phải trả cho việc chạm vào vảy ngược của ta, còn có người đứng phía sau ngươi, rồi cũng sẽ phải đón nhận sự trả thù của ta. Đừng nghĩ rằng ngươi không nói thì sẽ không ai biết.”
Pằng!
Một phát súng vang lên, đặt dấu chấm hết cho cuộc phục kích và mở màn cho một sự hỗn loạn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi