Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 549: Điều kiện hành động

Sói Xanh đứng bên bờ tường, trên đó có treo một tấm bảng đen dán ảnh của Trần Mặc. Hắn chính là tên tài xế trẻ tuổi từng xuất hiện ở sân bay Tân Hải.
Trước mặt Sói Xanh là một chiếc bàn nhỏ đang được quây quần bởi bốn nam một nữ. Tuy nhiên, ai nấy đều đang làm việc riêng của họ, bầu không khí lúc này thật không giống như một cuộc họp nghiêm túc.
“Nói thừa, nếu mục tiêu dễ bị bắt như thế thì còn đến phiên chúng ta ra tay hay sao?”
Một thanh niên vừa chơi trò chơi điện tử vừa lải nhải. Rõ ràng, không một ai thèm để ý đến mấy lời cằn nhằn của hắn.
"Dựa vào thông tin mà ta tự tìm hiểu, khoảng cách từ biệt thự của Trần Mặc đến công ty Kiến hành Quân bao gồm năm tuyến đường, và lộ trình di chuyển của hắn ta sẽ được thay đổi mỗi ngày. Vậy nên, ta không thể nắm chắc liệu hắn sẽ đi đường nào."
Sói Xanh chỉ vào đường kẻ màu đỏ trong tấm bản đồ treo trên tường. Nếu như Trần Mặc có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra đây chính là tuyến đường từ nhà hắn đi đến công ty.
“Khu vực gần khu biệt thự và công ty Kiến Hành Quân không lý tưởng cho lắm. Sở công an tọa lạc ngay gần khu biệt thự, ngoài ra còn có một đội cảnh sát đặc nhiệm đóng quân bên cạnh công ty Kiến Hành Quân. Nếu chúng ta hành động các vị trí này thì sẽ đánh động phía cảnh sát ngay lập tức."
"Nếu vậy thì chúng ta hãy chọn một tuyến đương rồi chờ đợi, ít ra cũng có được một phần năm cơ hội bắt thỏ. Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ đợi mấy ngày là cùng, dù sao thì nhiệm vụ này cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Thanh niên kia tiếp tục lải nhải.
“Không được đâu.”
Sói Xanh lắc đầu ngay tắp lự: “Số lượng xe cộ qua lại trong giờ hành chính trên cả năm tuyến đường này tương đối lớn. Đừng nói đến việc chúng ta có bắt được Trần Mặc hay không, việc tẩu thoát khỏi đó cũng là một vấn đề nan giải.
Nhiệm vụ của chúng ta là phải bắt được Trần Mặc và đưa hắn rời khỏi Trung Quốc, hơn nữa còn phải đảm bảo hắn còn sống và không bị sức mẻ gì. Việc chúng ta bắt cóc Trần Mặc sẽ rất dễ tạo nên một cuộc hỗn loạn, dẫn đến ách tắc giao thông. Đến lúc đó, chúng ta càng không thể trốn thoát được.”
"Hơn nữa, ngay từ khi Trần Mặc rời khỏi khu biệt thự, chiếc xe chuyên chở hắn đã được kẹp giữa hai chiếc xe - một trước, một sau, ngoài ra còn có một xe ô tô có thể di chuyển tự do qua lại. Ba chiếc xe này được xem như là lá chắn cho Trần Mặc, trên mỗi chiếc xe có ít nhất bốn nhân viên an ninh, tất cả bọn họ đều là lính giải ngũ với nhiều thành tích xuất sắc và được tuyển chọn qua nhiều vòng.
Ngoài ra, cấu trúc của những chiếc xe này đều là những phương tiện được chế tạo đặc biệt, có tính năng chống đạn rất tốt. Nếu chỉ dựa vào mấy kẻ như chúng ta mà đi bắt cóc Trần Mặc, thì cũng không khác gì đi nộp mạng cho bọn hắn.”
Sói Xanh bắt đầu phân tích các mặt lợi và hại trong kế hoạch dựa trên thông tin tình báo.
“Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy nhiệm vụ cứ thế mà thất bại sao?”
Câu nói của thanh niên lải nhải lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.
"Rose, ngươi có cách gì không?”
Sói Xanh nhìn thiếu nữ gợi cảm đang ngồi trước mặt mình, cô ta chính là trưởng nhóm và cũng là người phụ trách chính của nhiệm vụ lần này.
"Quả thực có hơi phiền phức một tí."
Rose khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, sau đó đặt tập tài liệu trên tay xuống.
"Trước đó đã có hai tên lính đánh thuê của Công ty Blackwater xuống tay với Trần Mặc, khi đó, hệ thống an ninh xung quanh hắn không được kín kẽ như bây giờ. Việc hai tên sát thủ lành nghề này bị bắt ngay sau đó đã chứng tỏ những người bên cạnh Trần Mặc đều là những cao thủ giấu mặt. Hiện tại, các khu vực xung quanh biệt thự của Trần Mặc đều được bố trí lực lượng an ninh chuyên nghiệp, cho viên việc lẻn vào biệt thự bắt người là điều không khả thi.
Bọn gián điệp Nhật Bản cũng bị thất bại giữa chừng, ngoài ra còn rất nhiều hoạt động ngầm mà chúng ta chưa tìm hiểu. Hơn nữa, ngoài việc dè chừng hệ thống an ninh xung quanh Trần Mặc, chúng ta cũng không nên coi thường lực lượng cảnh sát Trung Quốc."
“Những người giàu đều sợ chết như vậy sao?”
Thanh niên kia lại lẩm bẩm.
"Câm miệng, ngươi còn nói nhảm nữa thì ta sẽ giết chết đất, ở đây không có chỗ cho kẻ ngu đần."
Sắc mặt của người đàn ông vạm vỡ đang cầm cục tạ tối sầm lại, hắn ta biết tên thanh niên này đang cố tình hỏi mấy câu mất não, nhưng nghe quá nhiều thì sẽ rất khó chịu.
“Đừng tức giận thế, đồ bạo lực.”
Người thanh niên lải nhải kia nhún vai, mặc kệ sự tức tối của người đàn ông cơ bắp, vừa chơi máy chơi điện tử vừa nói: “Nếu chúng ta ra tay với người nhà hắn có thể sẽ tốt hơn đấy. Chúng ta có thể bắt cóc người nhà hắn, sau đó ép buộc hắn phải giao nộp các kỹ thuật công nghệ của mình."
“Hãy nhớ rằng, mục tiêu nhiệm vụ lần này của chúng ta là đưa Trần Mặc rời khỏi Trung Quốc, chứ không phải người nhà của hắn.”
Rose nói.
"Có thể tập kích người nhà hắn không, ra tay trên đường hắn về nhà?”
Người đàn ông da trắng cầm súng hỏi.
"Không được."
Người thanh niên lải nhải không hiểu, nhún vai: "Tại sao?"
"Đánh rắn động cỏ. Nếu chúng ta hành động khinh suất, khiến cho mục tiêu nâng cao sự đề phòng, thậm chí còn thu hút sự chú ý của bộ phận cảnh sát Trung Quốc, đến lúc đó thì đến chút cơ hội cuối cùng cũng không có. Thậm chí, ngay cả việc chúng ta có thể rời khỏi Trung Quốc hay không cũng là một vấn đề. Vậy nên, nhiệm vụ lần này phải hoàn thành ngay trong một lần duy nhất."
"Được rồi, vậy ngươi nói phải làm thế nào?"
Rose giơ ngón tay chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Nếu không có điều kiện để hành động, chúng ta sẽ tự tạo ra nó, ngay tại nơi này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi