Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 552: Bắt đầu hành động

Sắc mặt của Rose rất nghiêm túc, còn năm người đang ngồi quanh chiếc bàn trước mặt cô ta, chơi trò chơi, lau súng, tập tạ, đọc tư liệu, mỗi người đều làm việc riêng của mình.
“Có hiểu không?”
Rose đã quá quen với cảnh này.
“Từ đầu tới giờ, ngươi đã nói điều này hơn ba lần rồi.”
Thanh niên lắm mồm gãi gãi tai, tiếp tục chơi trò chơi của mình: “Có thể nói cái gì mới hơn không?”
"Vậy thì chúng ta sẽ bàn về kế hoạch hành động."
Rose liếc nhìn thanh niên lắm mồm, bật máy tính trên tay và chiếu trực tiếp lên tường. Trên đó là bản đồ của thành phố Tân Hải, những đường cắt ngang dọc xen kẽ là các tuyến đường của thành phố Tân Hải.
"Thành phố Tân Hải thuộc địa phận sát bờ biển, tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta nhanh chóng đưa mục tiêu rời khỏi Trung Quốc bằng đường thủy. Ta đã liên hệ với cấp trên, sau khi bắt được mục tiêu, chúng ta sẽ có thuyền đến tiếp ứng để đưa hắn ra vùng biển quốc tế với tốc độ nhanh nhất.”
"Chúng ta bắt buộc phải đưa người ra bến cảng sao? Nơi đó có vừa hải quan, lại kẻ ra người vào đông đúc tấp nập, mục tiêu của chúng ta lại rất nổi bật, rất dễ bị bại lộ."
"Ai nói sẽ đưa tới bến cảng? Nghe ta nói hết đã."
Rose lạnh lùng nói: "Chúng ta sẽ đưa hắn tới địa điểm này."
Rose chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
"Đây là một bãi biển nhỏ, người dân địa phương gọi nó là bãi biển Hổ Đầu. Trong khi hành động, cấp trên sẽ sắp xếp những chiếc thuyền nhỏ đợi sẵn ở đây. Chúng ta chỉ cần đưa Trần Mặc xuống thuyền và rời khỏi thành phố Tân Hải. Chính phủ Trung Quốc muốn tìm Trần Mặc cũng không dễ dàng như vậy nữa.”
Thanh niên lắm mồm im lặng, liếc nhìn vị trí trên bản đồ, cúi đầu tiếp tục chơi máy trò chơi.
"Tiếp theo, ta sẽ lên kế hoạch chi tiết cho chiến dịch lần này. Nơi chúng ta hành động là đoạn đường từ bệnh viện này đến căn biệt thự của mục tiêu. Vào buổi sáng, con đường này có khá ít xe cộ qua lại, thuận tiện cho việc di chuyển của chúng ta. Sau khi bắt được mục tiêu, sẽ đưa người đến bãi biển Hồ Đầu ngay tức khắc.
Sau khi mục tiêu rời khỏi nhà, tổng cộng sẽ có bốn chiếc xe xuất phát cùng một lúc, mục tiêu ngồi ở chiếc xe chính giữa, hai xe bảo vệ trước sau và một chiếc xe sẽ di chuyển tự do xung quanh. Khi đoàn xe này đi đến ngã tư đường Phượng Hoàng Bắc, chúng ta sẽ bắt đầu hành động.
Sói Xanh có nhiệm vụ cản trở chiếc xe di chuyển tự do. Hai chiếc xe còn lại, thì Mèo Đen, ngươi có trách nhiệm xử lý chiếc xe phía sau, cản trở nó cũng được, đừng để nó đi theo. Còn đối với chiếc xe hộ tống còn lại..."
Rose bắt đầu lên kế hoạch. Nơi đây là Trung Quốc, quân số bọn họ thì không nhiều, vì vậy, để bắt được Trần Mặc thì bọn họ phải lên kế hoạch đến nơi đến chốn, bằng không thì chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Sau khi hoàn thành việc sắp xếp phân công công việc, Rose mới dừng lại.
"Có câu hỏi nào không?"
“Có.”
Thanh niên lắm mồm lập tức nói: “Làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng mục tiêu nhất định sẽ tới bệnh viện này?”
"Bởi vì bệnh viện Phượng Hoàng Bắc gần với nhà máy sản xuất phụ kiện và kho hàng nhất, nếu nhân viên của công ty Kiến Hành Quân bị thương hay thiệt mạng, thì các quản lý cấp cao nhất định sẽ đến bệnh viện này. Mục tiêu của chúng ta là một ông chủ lớn, hắn sẽ không thể thờ ơ trước mạng người."
Rose lạnh lùng nói.
“Vui phết đấy, ta khá là mong chờ trò chơi này.”
Thanh niên lắm mồm hiếm lắm mới dừng máy chơi trò chơi trong tay: “Khi nào thì bắt đầu hành động đây?”
"Bốn giờ sáng mai."
....
....
Nghiêm Văn Bân quăng người xuống giường, nhìn màn đêm im ắng ngoài cửa sổ mà không tài nào ngủ được. Thỉnh thoảng hắn lại kiểm tra điện thoại, đã gần đến giờ hẹn rồi.
Bên cạnh bàn của hắn ta có một quả bóng nhỏ bằng quả bóng bàn. Đây là một loại bóng xăng đặc biệt, Nghiêm Văn Bân biết rằng mình đã rơi vào một hố sâu.
Nếu làm theo lời tên thanh niên kia, chắc hẳn hắn sẽ bị kết án tử hình sau khi bị phát hiện. Nhưng nếu như không làm, hắn cũng chẳng còn đường nào mà sống sót, không chừng còn có thể liên lụy đến gia đình.
Hiện tại hắn ta đã bắt đầu hơi hối hận, cớ sao lại đồng ý với đối phương làm những chuyện này chứ, dám đem tương lai của mình ra đánh cược.
Hắn ta đáng ra có thể tự mình cai nghiện cờ bạc, sống kham khổ để tiết kiệm chi tiêu, sau đó vay mượn người khác vay mượn ít tiền. Cứ đà ấy thì chỉ sau vài tháng, với số tiền lương của mình, hắn ta sẽ có thể trả hết nợ nằn. Thế nhưng, hắn hiện tại đã nhận tiền của đối phương rồi, cho nên không thể quay đầu lại.
….
….
Rừ rừ rừ…
Đột nhiên, tiếng rung của điện thoại di động khiến toàn thân Nghiêm Văn Bân run rẩy, nhìn thấy một cuộc gọi từ số lạ, Nghiêm Văn Bân nuốt nước bọt và nhấn nút kết nối.
Việc gì đến cũng đã đến rồi.
“Đã đến giờ ra tay rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ điện thoại: “Không phải nhận tiền rồi lại không làm chứ?”
“Khi nào ngươi đưa cho ta ba trăm vạn còn lại?”
Nghiêm Văn Bân căng thẳng hỏi.
"Ta đã chuẩn bị xong ba trăm vạn đó rồi. Sau khi hoàn thành công việc, vẫn là chỗ cũ, ta sẽ đưa tiền qua đó cho ngươi, tất cả đều là tiền mặt. Hành động cẩn thận chút nhé, chỉ cần không có người phát hiện, thì lần sau chúng ta lại có thể lại hợp tác. Mục tiêu của bọn ta là công ty Kiến Hành Quân, chỉ cần ngươi hợp tác, tiền dành cho ngươi sẽ không thiếu. "
Ánh mắt Nghiêm Văn Bân xẹt loạn vài cái, sau một hồi mới vững vàng kiên định: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi