Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1387: Khách ngoài hành tinh

“Cái gì?”
Những người còn lại trong bộ tộc Manshan đều kinh sợ, sau đó lập tức vây xem.
Việc giết chết một con thú đen chỉ với một chiêu đòi hỏi rất nhiều sức mạnh, ngay cả Jingger cũng không thể làm được điều này.
Bọn họ đều biết Tuoli không có khả năng đối đầu với con thú đen, cho nên con thú bọc thép đi về cùng Tuoli chính là kẻ đã ra tay sao?
“Con thú đen đã chết như thế nào?” Tuoshan liếc nhìn Trần Mặc đang mặc chiến giáp, sau đó cúi đầu hỏi Tuoli bên cạnh.
“Bị Mặc tiên sinh giết!”
Tuoli kể với ông nội về chuyện mình đụng độ với một con thú đen, sau đó đã được vị chiến binh bọc thép, tự xưng là Mặc tiên sinh, giải cứu kịp thời.
Trước đó, Tuoli chỉ bày ra dáng vẻ sùng bái đối với Jingger, nhưng bây giờ đã chuyển đối tượng sang Mặc tiên sinh.
Sau khi biết được Trần Mặc đã tóm gáy và nhấc bổng con thú đen lên không trung, sau đó hạ sát nó bằng một chiêu chí mạng, một vài tộc nhân không ngừng cảm thán, đồng thời cũng nhìn con thú bọc thép với ánh mắt hoàn toàn khác, một là lòng biết ơn vì đã cứu Tuoli, hai là lòng ngưỡng mộ đối với kẻ mạnh.
Tuoshan lắng nghe câu chuyện của Tuoli từ đầu đến cuối, biểu cảm căng thẳng lúc đầu rốt cuộc cũng đã thả lỏng.
“Ta là Tuoshan, người đứng đầu bộ tộc Manshan, cảm ơn ngươi đã cứu Tuoli, cháu trai của ta. Kể từ nay về sau, ngươi sẽ là vị khách được kính trọng nhất của bộ tộc Manshan chúng ta!” Tuoshan nói lời cảm ơn Trần Mặc.
Mọi người của bộ tộc đều nhìn Trần Mặc, Trần Mặc cũng lặng lẽ quan sát bọn họ. Hắn không cảm thấy bộ tộc này có ác ý với mình, có lẽ là vì trước đó hắn đã ra tay cứu giúp Tuoli.
Hơn nữa, thông qua lời phiên dịch của Tuoli, hắn đã hiểu ra thiện ý của Tuoshan, vậy nên lập tức tháo bỏ phần đầu chiến giáp, để lộ dung mạo thật sự của mình trước các tộc nhân Manshan.
Ai nấy đều nhìn Trần Mặc với ánh mắt kinh ngạc, bọn họ nhận ra ân nhân của bộ tộc Manshan không phải con thú bọc thép, mà là sinh mệnh giống như bọn họ, chỉ khác biệt về màu da và màu mắt thôi.
Vẻ mặt lạnh lùng của Jingger có chút sững sờ, hắn ta nhìn lướt qua bộ chiến giáp, sau đó nhìn về phía Trần Mặc.
“Tộc trưởng không cần khách sáo, con thú đen này là món quà ta tặng các người.”
Trần Mặc nhờ Tuoli làm phiên dịch, bắt đầu giao tiếp với tộc trưởng Tuoshan.
Từ lúc đi vào đây, hắn đã quan sát cặn kẽ tình hình của bộ tộc Manshan, liền phát hiện bọn họ cũng không hề lạc hậu như hắn nghĩ, chỉ số trí tuệ có lẽ cũng không thấp.
Đặc biệt tộc trưởng Tuoshan, ông ta có kiến thức rộng rãi hơn nhiều so với các tộc nhân khác.
“Cảm ơn ngươi.”
Tuoshan dang hai tay, nhận lấy món quà là con thú đen, sau đó dẫn Trần Mặc về phía hang động lớn nhất.
Hang động này có diện tích rộng hơn 200m2, bên trong được trang bị một chiếc bàn gỗ dài cùng với vài kệ gỗ lớn, trông hệt như phòng hội thảo hay phòng dạy học. Ngoài ra, trên kệ gỗ còn bày biện một vài bộ lông thú và những cuốn sách dày bằng gỗ với một ít văn tự ở mặt trên.
Quan trọng hơn hết, Trần Mặc cũng phát hiện ra các bộ phận máy móc và vũ khí ở đó.
Minh chứng của nền văn minh có ở khắp mọi nơi.
Lúc này, một vị trưởng lão khác của bộ tộc Manshan đang ngồi bên bàn đá trong, tập trung viết lách bằng lông thú. Khi thấy đám người Tuoshan đi vào, người này lập tức cất cuốn sách gỗ đi.
“Đây là Mumang, nhà thông thái của bộ tộc Manshan chúng ta. Ông ta là giáo viên phụ trách việc dạy chữ và kiến thức của bộ tộc. Mumang, đây là Trần Mặc, vị khách đã cứu Tuoli!” Tuoshan giới thiệu Trần Mặc cho Mumang.
Khi nghe tin Trần Mặc giết thú đen và giải cứu Tuoli, Mumang lập tức nhìn hắn bằng một ánh mắt khác, thái độ trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy chiến giáp trên người Trần Mặc, ông ta bỗng trở nên hưng phấn gấp nhiều lần.
“Thứ trên người ngươi là máy móc sao?”
Mumang bước đến gần Trần Mặc, vuốt ve chiến giáp trên người hắn như nhìn thấy bảo vật kỳ lạ nào đó, động tác của ông ta rất nhẹ nhàng, giống như e sợ chút lực tay của mìnnh sẽ làm hỏng chiến giáp, nhưng giọng điệu lại vô cùng kích động.
Máy móc là gì?
Tuoli, người chịu trách nhiệm phiên dịch, có chút bối rối. Hắn ta suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đặt máy phiên dịch lên tai Mumang, để ông ta tự mình giao tiếp với Mặc tiên sinh, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Máy móc là một công cụ được tạo ra nhờ kiến thức và trí tuệ.” Mumang giải thích với Tuoli.
“Đây chính là máy móc.” Trần Mặc gật đầu.
Bởi vì đã phát ra những bộ phận máy móc và những thứ giống như vũ khí trong hang động này, nên hắn cũng không cảm thấy ngạc khi khi Mumang biết tới khái niệm máy móc.
Mumang vô cùng ngạc nhiên vì vật nhỏ trên tai lại có thể giúp mình hiểu được lời nói của Trần Mặc, nhưng ông ta ép mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Ngươi là khách ngoài hành tinh sao?”
“Khách ngoài hành tinh ?”
Lần này, Tuoli thật sự tò mò, ngay cả Jingger, người vốn luôn duy trì bộ dáng lạnh lùng, cũng tỏ ra tò mò.
“Đúng vậy.”
Một nền văn minh bộ lạc nguyên thủy lại hiểu về khách ngoài hành tinh sao?
Trần Mặc vô cùng ngạc nhiên, nhưng đây cũng có thể coi như là thu hoạch bất ngờ, hắn có lẽ sẽ điều tra ra không gian này ở nơi nào.
“Tốt quá!” Mumang lẩm bẩm một mình, cả người run rẩy vì phấn khích.
“Ngươi đã từng gặp khách ngoài hành tinh rồi à?” Trần Mặc hỏi.
“Ta chưa từng gặp khách ngoài hành tinh, nhưng thực ra, bộ tộc Manshan chính là hậu duệ của những người đến từ bên ngoài hành tinh này.” Mumang nói ra một tin tức chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi