Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 171: Vị trí ghế ngồi

Bên dưới sân khấu được bố trí dày đặc các bàn tiệc, những cốc thuỷ tinh trong suốt như pha lê khi ở dưới ngọn đèn thì phát ra như ánh sáng như sao trời. Từng cô nhân viên phục vụ ăn mặc đẹp đẽ di chuyển qua lại khắp nơi để dẫn khách mời về chỗ ngồi đã được xếp sẵn.
Trần Mặc và Tiểu Ngư cũng đi đến vị trí của mình bên trong hội trường dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Ngay khi vừa ngồi xuống, cả hai lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Ngoại hình hôm nay của Tiểu Ngư quá mức xuất chúng, thậm chí còn khiến một số nữ diễn viên khác phải lu mờ trước khí chất của cô.
Những người có mặt trên bàn đều là các tổng giám đốc của các công ty nhỏ, trong đó có vài người là phụ nữ. Sau khi nhìn thấy Tiểu Ngư, trên khuôn mặt của bọn họ lập tức lộ biểu cảm vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Những người phụ nữ này đang đại diện cho công ty tới đây, ai nấy cũng đều ăn mặc thật xinh đẹp, hy vọng có thể được những doanh nhân giàu có trong bữa tiệc nhìn trúng mình, nhờ vào đó mà được gả vào hào môn, trở thành phượng hoàng đậu trên cành cao.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Tiểu Ngư đã khiến những ánh mắt vốn đang đặt trên người bọn họ đều thay đổi vị trí. So với Tiểu Ngư, bọn họ trông giống như gà đất, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
“Hai vị thuộc công ty nào vậy?”
Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ngồi đối diện với Tiểu Ngư lên tiếng hỏi.
“Công ty Kiến Hành Quân.”
Tiểu Ngư lễ phép trả lời.
“Công ty Kiến Hành Quân? Người của công ty Kiến Hành Quân sao có thể ngồi ở đây chứ? Ngươi là đang giả mạo sao?”
Một người đàn ông có dáng vẻ sáng láng ngồi bên cạnh ngạc nhiên chất vấn.
“Ý ngươi là sao?”
Trần Mặc mỉm cười hỏi.
“Công ty Kiến Hành Quân là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước với giá trị thị trường hơn 100 tỷ. Ta nghe nói, tổng giám đốc của công ty Kiến Hành Quân cũng được mời đến đêm từ thiện lần này. Dựa theo địa vị của Triệu Mẫn trong giới kinh doanh trong nước, chỗ ngồi của cô ta hẳn là được xếp ở bàn tốt nhất, sánh vai cùng với chủ tịch và tổng giám đốc của các công ty hàng đầu mới phải. Triệu Mẫn không đến được nên cử các ngươi tới đây, chỗ ngồi có lẽ đã bị thay đổi lại rồi.”
Người đàn ông kia nói.
“Còn có chuyện như vậy sao?”
Trần Mặc nhìn về phía Tiểu Ngư bên cạnh.
“Đối với những bữa tiệc lớn, vị trí chỗ ngồi thường được sắp xếp rất cẩn thận. Ví dụ như trong giới giải trí, những siêu sao tuyến đầu sẽ ngồi ở hàng ghế phía trước, sau đó mới tới lượt của những nghệ sĩ tuyến khác, còn những người ở tuyến mười tám thì chỉ có thể ngồi ở trong góc. Giới thương nghiệp ắt hẳn cũng giống như vậy.”
Tiểu Ngư khẽ gật đầu. Cô từng đi theo Triệu Mẫn tham gia một vài tiệc rượu, cho nên cũng có chút hiểu biết đối với mấy chuyện này, thứ tự xuất hiện trước sau, hay vị trí chỗ ngồi cho quan khách đều vô cùng quan trọng.
Chỗ ngồi tốt đồng nghĩa với địa vị cao, đây chính là vấn đề về mặt mũi.
“Xem ra, địa vị của chúng ta ở chỗ này, chỉ có thể coi là tuyến vô cực.”
Trần Mặc rốt cuộc cũng nhận biết được tình hình, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó dùng nĩa cắm hoa quả và các món nguội lên, đưa tới trước mặt Tiểu Ngư.
“Có muốn ta nói với họ hay không?”
“Không cần, ngồi ở đâu không quan trọng. Đây là đêm tiệc từ thiện, không cần phải để ý những thứ này.”
Trần Mặc nói.
Thấy Trần Mặc không thèm để ý, Tiểu Ngư cũng không nhiều lời mà chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn. Không lâu sau, Diêu Dật đột nhiên xuất hiện ở bàn nơi Trần Mặc đang ngồi trong tiếng bàn tán xì xào của mọi người xung quanh.
“Người anh em Trần Mặc, tìm được ngươi đúng thật là khổ.”
Diêu Dật nhìn Trần Mặc, cười khổ: “Ta còn cố ý hỏi những nhân viên phục vụ kia thì mới biết được vị trí của ngươi, sao ngươi lại ngồi ở phía sau như vậy?”
Những người biết mặt Diêu Dật đều nhỏ giọng bàn luận về sự xuất hiện của Diêu Dật. Ông ta vốn là người đứng đầu của thành phố Tân Hải, nhưng bây giờ lại tự mình tới đây, khiến cho không ít người hiếu kỳ về thân phận của Trần Mặc, mọi sự chú ý đều đổ dồn về góc nhỏ này.
Một tiếng “người anh em Trần Mặc” của ông làm người nghe phải hít một hơi lạnh.
Từ trước đến nay, Diêu Dật luôn nổi danh là nghiêm túc, hay còn được gọi là tiên sinh mặt sắt của thành phố Tân Hải. Bây giờ ông ta gọi một tên thanh niên là anh em, kiểu xưng hô thân mật như thế này tuyệt đối không bình thường!
Tên thanh niên này ắt hẳn là người được Diêu Dật coi trọng rất nhiều.
Những người ngồi cùng bàn với Trần Mặc đều cảm thấy kinh sợ trong lòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Từ lúc nào mà người đại diện của công ty Kiến Hành Quân lại có thể thản nhiên nói chuyện với nhân vật đứng đầu như thế?
“Không có thân phận lại không có địa vị, chỉ có thể được ngồi ở đây thôi.”
Trần Mặc nhún vai nói ra.
Diêu Dật bật cười ha ha khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Mặc, sau đó ông đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vậy ta cũng ngồi ở đây, không phiền chứ?”
“Mười vạn lần hoan nghênh.”
Trần Mặc cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi