Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 979: Hiểu chuyện

Trần Mặc ngồi trên sô pha, Tiểu Ngư tựa vào lòng hắn, yên lặng xem phim.
Mặc Nữ cũng thay đồ ngủ và ngồi trên ghế sô pha cạnh đó.
Tiểu Vô Song ngồi giữa Trần Mặc và Mặc Nữ, cô bé say sưa xếp các khối đồ chơi gỗ cùng Mặc Nữ, còn có mấy con robot đồ chơi nhỏ do Trần Mặc đặc biệt chế tạo.
"Ngươi có tâm sự sao? Có phải vì chuyện trên mạng không?” Tiểu Ngư hỏi.
“Ừ, ta đang nghĩ xem nên giải thích với ngươi thế nào.” Trần Mặc nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng nhỏ của cô.
Tiểu Ngư đặt tay lên tay của Trần Mặc và lắc đầu.
"Không cần, ta nhìn qua thôi cũng biết những bức ảnh đó là giả. Cơ thể của ngươi, ta được nhìn thấy hằng này, cho nên có thể nhận ra điểm khác biệt. Ngươi trông có vẻ không cường tráng, nhưng khi cởi quần áo ra, đường nét cơ bắp lại rất hoàn hảo. Mặc dù ánh sáng mờ ảo bất định, nhưng nhưng có thể nhìn ra được người đàn ông trong ảnh quá yếu ớt. Lúc hắn mặc đồ thì có thể trông giống ngươi hơn, nhưng khi cởi đồ ra thì đã bị lộ tẩy. Chồng của ta, ta có thể nhận biết được.
Hơn nữa, chị Triệu Mẫn có một vết bớt nốt ruồi đỏ to bằng móng tay ở đây, nhưng người phụ nữ trong ảnh lại không có. Người ngoài sẽ nghĩ đó chính là hai người các ngươi, nhưng ta thì khác. Ta chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra được đó không phải ngươi, càng không phải chị Triệu Mẫn.”
Tiểu Ngư chỉ chỉ vào vị trí giữa ngực trái và nách của mình.
"Làm sao ngươi biết Triệu Mẫn có một vết bớt đỏ?"
"Ngươi thấy lạ sao? Ta và chị Triệu Mẫn đã từng đi mua sắm thử quần áo với nhau, tắm suối nước nóng, đi bơi với nhau, ngay cả ngươi cũng đã nhìn thấy rồi mà?”
Tiểu Ngư ngẩng đầu, cười như không cười mà liếc nhìn Trần Mặc.
"..."
Trần Mặc sờ sờ mũi, khi Triệu Mẫn bị nhiễm virus trước đó, hắn cũng đã từng nhìn thấy vết bớt khi kiểm tra thân thể cho cô ấy. Hơn nữa, Triệu Mẫn thỉnh thoảng cũng đến thăm biệt thự để đi bơi với Tiểu Ngư, hắn cũng đã từng thấy qua cô ấy mặc đồ bơi.
“Ta cũng phát hiện nhiều bình luận đều đang công kích chia rẽ mối quan hệ của ta và chị Triệu Mẫn, hình như có người đang cố tình dẫn dắt dư luận.”
Tiểu Ngư không định dừng chủ đề vừa rồi lại mà nói xa xôi.
“Thật thông minh, vợ ta cũng không ngốc.”
Trần Mặc xoa chiếc bụng nhỏ của Tiểu Ngư.
“Ta không ngốc, chỉ vì gả cho ngươi, người ngoài mới thấy ta ngốc mà thôi.”
Tiểu Ngư tận hưởng sự vuốt ve của Trần Mặc.
"Ta cảm thấy chuyện này là nhắm vào ngươi, hoặc đúng hơn là nhắm vào tập đoàn Kiến Hành Quân. Đối với ngươi, ta và chị Triệu Mẫn đều là những người rất quan trọng, một người chăm lo gia đình, một người quản lý công ty. Nếu ta và chị Triệu Mẫn phát sinh mâu thuẫn, thì điểm tựa của ngươi cũng sẽ sụp đổ.
Nếu ta làm ầm ĩ và trở mặt với chị Triệu Mẫn, ép chị ấy rời khỏi công ty, thì nội bộ công ty sẽ tan rã. Còn nếu chúng ta ly hôn, thì gia đạo nhà này cũng không còn. Cho dù tình huống nào đi nữa, thì người đau khổ nhất cũng đều là ngươi.”
Trần Mặc cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nếu loại chuyện như vậy xảy ra, Tiểu Ngư nảy sinh nghi ngờ mà làm ầm ĩ lên, thì hắn chắc chắn sẽ rất khó xử.
Nhưng Tiểu Ngư lại tin tưởng hắn vô điều kiện, cho nên cô mới có thể bình tĩnh như vậy.
Hắn biết người phụ nữ nằm trong vòng tay hắn là người cao nhã thanh khiết, tầm nhìn sáng rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng cô ấy cũng vô cùng hiểu chuyện, đây cũng là lý do mà hắn chiều chuộng vợ mình đến như vậy.
Người ngoài cho rằng Tiểu Ngư là một bình hoa, cũng chỉ có Trần Mặc mới biết bản thân cô đã âm thầm chịu đựng rất nhiều.
Nhờ có công lao của cô, hắn có thể yên tâm cống hiến hết mình cho công việc.
Trần Mặc nhẹ nhàng giữ lấy mái tóc của Tiểu Ngư, sau đó hôn lên khóe môi cô một cái.
“Vô Song đang nhìn đấy.”
Tiểu Ngư vội vàng đẩy Trần Mặc ra, vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy ngượng. Cô đương nhiên hiểu rõ sự yêu chiều của Trần Mặc dành cho mình, cho nên vô cùng vui vẻ.
“Ba mẹ, ta cũng muốn thơm.”
Tiểu Vô Song mở to đôi mắt to hoạt bát, giọng nói làm nũng khiến cả hai người đều bật cười.
“Được, để dì Mặc thơm ngươi, sau đó ba mẹ thơm ngươi.”
Tiểu Ngư xoa xoa đầu Tiểu Vô Song, cười nói.
Cô gái nhỏ để mỗi người thơm một cái, sau đó lại tiếp tục vui vẻ chơi với đồ chơi trong tay.
"Ngươi cứ yên tâm xử lý chuyện này là được, không cần lo lắng xem ta nghĩ thế, cũng không cần nhọc lòng vì chuyện trong nhà. Về phía người lớn trong nhà, ta sẽ giải thích với bọn họ. Ngươi cũng đừng cố ý tránh né và tạo khoảng cách với chị Triệu Mẫn, chúng ta không thể để kẻ sắp đặt chuyện này đạt được mong muốn.”
Tiểu Ngư nói.
"Ừ, biết rồi.”
Trần Mặc ôm chặt lấy tay Tiểu Ngư, hai người nhìn nhau cười, thầm thấu hiểu nhau. Thừa lúc Vô Song không chú ý, Trần Mặc lại hôn một cái lên mặt Tiểu Ngư.
Có những lời này của Tiểu Ngư, Trần Mặc cũng vứt bỏ hết những phiền muộn ngổn ngang, ôm lấy Tiểu Ngư, gọi Tiểu Vô Song đang chơi đồ chơi: “Vô Song, ta và mẹ sẽ chơi trò cù lét, ngươi có muốn chơi không?”
“Muốn, yeah.”
Tiểu Vô Song lập tức vứt đồ chơi trong tay, nhào về phía Tiểu Ngư.
"Mặc Nữ cũng qua đây.”
"Vô Song, đừng chạm vào đó, hahaha ... chồng hahaha... tha mạng..."
Trong đại sảnh náo động ầm ĩ, tiếng cười không ngớt, màn đêm bên ngoài cũng dần dần trở nên u tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi