Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 198: Người và kiến?

Đây là lần đầu tiên Trần Mặc lộ mặt trước công chúng, nếu là hắn của trước đây chắc chắn sẽ rất căng thẳng, nhưng bây giờ thì đã khác, góc nhìn của hắn cũng đã không còn như trước.
Trần Mặc kiên trì đứng lên bục, tâm trạng bất chợt trở nên bình tĩnh hơn đôi chút. Hắn nhìn đám đông sinh viên và phóng viên ở bên dưới với biểu cảm vô cùng tự tin.
“Chào mọi người, ta tên là Trần Mặc. Hôm nay các ngươi tới đây, chắc là để nghe tên tiểu tử như ta diễn thuyết đúng không?”
Trần Mặc cười đùa một chút. Lời này vừa nói ra, đám người bên dưới đều bật cười thành tiếng, tiếp đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Hắn rõ ràng là đang nhại theo giọng điệu tự giễu của hiệu trưởng.
“Trước đây, ta cũng giống như rất nhiều người trong các ngươi, chưa bao giờ đứng trên bục diễn thuyết, càng chưa từng diễn thuyết trước nhiều người như vậy. Ta cũng đã từng tưởng tượng bản thân diễn thuyết dõng dạc trên sân khấu như thế nào. Nhưng sau khi có mặt ở đây, lần đầu tiên của ta đã không còn...”
Dưới sân khấu lại phát ra tiếng cười khẽ.
Trần Mặc giơ tay lên để áp chế tiếng cười của mọi người. Hành động của Trần Mặc vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra đây là lần diễn thuyết đầu tiên của hắn.
Sau khi Trần Mặc vào đề, toàn bộ người trong quảng trường đều im lặng lắng nghe một cách nghiêm túc, một số sinh viên ở hàng đầu còn lôi điện thoại ra để quay lại buổi diễn thuyết ngày hôm nay.
“Vừa rồi ta nghe hiệu trưởng có nói, hy vọng các ngươi trở thành một Trần Mặc. Tuy nhiên, bản thân Trần Mặc ta khuyên các ngươi, tuyệt đối đừng biến thành một Trần Mặc thứ hai. Ngươi nên chính là ngươi, bởi vì mỗi người trên thế giới này đều là một cá thể khác biệt. Thực ra, mục đích hiệu trưởng kêu các ngươi trở thành một Trần Mặc, là ông ấy đang hy vọng các ngươi sẽ quyên tiền cho trường học giống như ta.”
Trần Mặc vừa dứt lời, mọi người lập tức cười ầm lên, đi kèm với tiếng vỗ tay như sấm dậy. Câu này của hắn là đang nhạo báng bản thân, cũng là đang trêu chọc hiệu trưởng, ngay cả Khưu Quốc Phong đang ngồi ở dưới cũng vừa cười hoan hỉ vừa vỗ tay.
“Câu trước là ta đang nói đùa thôi, đừng coi là thật. Nhưng ta vẫn muốn nói với các ngươi, hãy trở thành một phiên bản độc nhất vô nhị của chính mình.”
Trần Mặc tiếp tục nói: “Những đạo lý này, ta sẽ không nói quá nhiều với các ngươi. Bởi vì rất nhiều người có mặt ngày hôm nay còn hiểu rõ hơn cả ta.”
“Trong khoảng thời gian đại học này, các ngươi chỉ cần làm một chuyện, chỉ vẻn vẹn một chuyện thôi, đó là làm việc các ngươi thích làm, nói văn vẻ một chút thì chính là thực hiện ước mơ của các ngươi. Nếu như ước mơ của ngươi trở thành một tên thất bại, vậy các ngươi cũng phải lấy Trương Ích Đạt làm mục tiêu. Trương Ích Đạt đã thắng kiện một lần, tại sao các ngươi không thể thắng kiện hai lần?”
Trần Mặc vừa nhắc đến Trương Ích Đạt, dưới sân khấu lại phát ra tiếng cười nghiêng ngả.
“Cho dù chuyên ngành của ngươi là gì, ngươi đưng học cái gì, hãy cứ chọn một việc mà ngươi thích làm, sau đó vẫn luôn kiên trì, không ngừng tiến thủ. Hai chữ “kiên trì” này, nói ra thì rất dễ, nhưng khi làm thì mới thấy khó. Người và kiến vốn dĩ giống nhau về mặt bản chất, cả hai loài đều phải cố gắng làm việc để sinh tồn. Điểm khác biệt duy nhất giữa các ngươi và kiến, chính là đời sống sinh hoạt của các ngươi đặc sắc hơn…”
“Hay.”
Trần Mặc chỉ mở miệng nói vài câu, tiếng vỗ tay bên dưới lại vang lên làm ngắt lời hắn. Người và kiến đều giống nhau, quan điểm này của Trần Mặc nhận được sự đồng tình của không ít người. Bọn họ nỗ lực như vậy đều là vì sinh tồn hoặc là vì cải thiện đời sống sinh hoạt.
Đợi sau khi tiếng vỗ tay lắng lại, Trần Mặc mới tiếp tục mở miệng.
“Các sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp đại học giống như những con kiến vừa ra khỏi tổ. Nguồn thức ăn ngon ở gần tổ kiến đã bị những con kiến khác chiếm mất từ lâu. Thế giới hiện nay đều là do các nhà tư bản lớn cầm quyền, những kẻ khổng lồ này chính là đàn kiến chiếm giữ thức ăn bên cạnh tổ kiến.
Những lĩnh vực kinh doanh có tiềm năng thì đã bị những người đi trước khai thác hết rồi, cơ hội dành cho các ngươi càng ngày càng ít. Vậy nên, nếu như muốn kiếm ăn, các ngươi buộc phải đi đến một nơi xa hơn để khám phá. Điều này yêu cầu các ngươi phải trở thành một người can đảm, kiên trì đi trên con đường mà mình đã lựa chọn.
Các ngươi hãy tận dụng ngày tháng ở trường học, chuyên chú làm một việc duy nhất, để bản thân sau này trở thành tinh anh trong lĩnh vực mà các ngươi đã chọn. Đợi đến khi bước ra xã hội, ngươi sẽ phát hiện ra, có rất nhiều miếng thịt to mà chỉ có một hai con kiến già cỗi chiếm giữ, các ngươi có thể dùng sức trẻ của mình để dễ dàng cạnh tranh với bọn chúng, sau đó giành được miếng thịt mà các ngươi muốn ăn.
Trước khi thành lập Kiến Hành Quân, ta cũng chỉ là một con kiến vừa mới ra khỏi tổ. Tuy nhiên, vận khí của ta hơn các ngươi một chút, ta là một con kiến hành quân có bật hack, còn gặp được một con kiến khác có thể giúp ta quản lý công ty. Như các ngươi đã thấy, công ty Kiến Hành Quân có địa vị như ngày hôm nay giống như đang bật hack. Vì dù sao, những tên khổng lồ kia đều đã từng là một con kiến…”
Bài diễn thuyết của Trần Mặc không dài, chưa đầy năm phút đã xong, hắn cũng chỉ dùng một ví dụ đơn giản để ám chỉ đời thật. Dù sao, chỉ nói lý thuyết suông cũng không được, vẫn nên có một ít dẫn chứng thực tế.
Sau khi hắn dừng lại, mọi người mới bắt đầu lấy lại phản ứng. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay mãnh liệt như tiếng pháo nổ vang trời.
Ví dụ của hắn rất hợp lý, người bình thường như bọn họ giống như một con kiến nhỏ bé hèn mọn. Trong thời buổi hiện nay, cơ hội thành công vừa thiếu thốn mà cũng vừa thừa mứa, nếu bọn họ muốn tiến lên phía trước, chắc chắn phải trở nên ưu tú.”
Trần Mặc cười bảo: “Xin lỗi, vừa rồi ta chém gió hơi quá trớn.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười phá lên, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vừa mới dừng lại lập tức bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi