Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1390: Quái thú?

Khoảng mười phút sau, một chiến binh chạy vào với vẻ mặt hoảng sợ.
“Tộc trưởng, trên bầu trời có một con quái vật lớn!”
“Quái vật?” Tuoshan sửng sốt.
“Chắc là phi thuyền của ta.”
Trần Mặc rời khỏi hang trước tiên, Tuoli và Jingger nhanh chóng theo sau, Tuoshan, Mumang cũng vội vàng chạy ra.
Lúc này, chiếc phi thuyền đang nằm lơ lửng bên trên thôn làng của bộ tộc Manshan, trông như một con vật khổng lồ đang giang đôi cánh che khuất bầu trời. Các tộc nhân Manshan, những người chưa bao giờ nhìn thấy một vật thể bay lớn như vậy, đều cho rằng đó là một con quái thú cực kỳ nguy hiểm.
Vào thời điểm Trần Mặc đi ra, toàn bộ người già trẻ em trong bộ tộc Manshan đã ra khỏi hang và nhà gỗ, nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt kinh sợ. Tất cả đàn ông của bộ tộc Manshan đều cầm giáo và khiên, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Ai nấy như gặp phải đại địch.
Nhìn thấy Jingger và tộc trưởng Tuoshan, các tộc nhân an tâm phần nào, lục đục di chuyển về phía bọn họ theo bản năng.
“Mọi người đừng hoảng sợ, đây là phi thuyền của Mặc tiên sinh!”
Tuoshan nói to, trấn an mọi người.
Mặc dù bọn họ không hiểu được hai chữ “phi thuyền” có nghĩa là gì, nhưng nếu tộc trưởng đã nói an toàn, thì ắt hẳn sẽ không sao. Tất cả mọi người trong bộ tộc Manshan tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc phi thuyền trên không, sau đó bắt đầu bàn tán xì xào với vẻ mặt tò mò.
“Ta có thể đỗ phi thuyền ở bãi đất trống bên cạnh không?”
Trần Mặc hỏi Tuoshan.
Sau khi được cho phép, phi thuyền từ từ hạ cánh xuống một bãi đất trống rộng lớn bên cạnh ngôi làng.
Khi trông thấy chiếc phi thuyền dài hơn 800 mét, cao hơn 60 mét ở cự ly gần, các tộc nhân Manshan không khỏi chấn động, loài vật lớn nhất mà họ từng thấy chả là gì so với con quái thú này.
Khi phi thuyền hoàn toàn dừng lại, toàn bộ tộc nhân bắt đầu vây quanh, tò mò đánh giá, nhưng không ai dám đụng vào.
“Đây là phi thuyền mà tổ tiên từng sử dụng ư?”
Tuoshan và Mumang rưng rưng nước mắt, bọn họ biết rõ về năng lực siêu phàm của tổ tiên, nhưng chỉ thông qua sách vở, chứ chưa từng tận mắt chứng kiến. Giờ đây, bọn họ rốt cuộc cũng đã có thể tưởng tượng ra viễn cảnh tổ tiên điều khiển một thứ khổng lồ như vậy bay lên trời, đây thực sự là một phép màu!
Nếu bọn họ có thể tái tạo vinh quang của tổ tiên, vậy thì sẽ không cần cả ngày lo lắng về vấn đề sinh tồn.
“Ta cần mang cỗ máy hình vuông này về phòng thí nghiệm trên phi thuyền để nghiên cứu một chút, ngươi muốn đi xem thử không?” Trần Mặc nhìn Tuoshan.
“Đi!”
Khi nhìn thấy phi thuyền, Tuoshan càng tin tưởng Trần Mặc, cũng nhìn thấy được hy vọng của bộ tộc Manshan. Thế hệ bọn họ có thể sẽ được sống một cuộc sống tốt đẹp như tổ tiên đã mô tả, chứ không phải tranh đấu với thú dữ mỗi ngày như bây giờ.
“Manshi, ngươi bảo các tộc nhân không được đến gần phi thuyền, không được phá hủy phi thuyền, ta và Mumang lão sư sẽ đi theo Mặc tiên sinh lên đó xem xét một chút.”
Tuoshan nói với một người đàn ông trung niên chín chắn.
Sau khi Manshi cất lời đồng ý, Tuoshan dẫn Mumang và Jingger đi theo bước chân của Trần Mặc, Tuoli sợ ông nội không cho mình đi lên, bèn vội vã rượt theo bọn họ.
Thấy Trần Mặc không lên tiếng cản đường mình, hắn trở nên lớn mật hơn không ít, hiếu kỳ đánh giá phi thuyền.
“Lực hấp dẫn có chút khác biệt, mọi người chú ý một chút.”
Vào khoảnh khắc Trần Mặc bước vào phi thuyền, hắn nhắc nhở đám người Tuoshan. Mặc dù bọn họ không hiểu lắm về khái niệm trọng lực, nhưng khi đặt chân vào phi thuyền, bọn họ lập tức hiểu ý của Trần Mặc.
Tuoli là người theo sát Trần Mặc nhất. nên ngay khi bước vào phi thuyền, hắn cảm thấy nhẹ bẫng một cách không kiểm soát, thói quen dùng lực cũng không còn tác dụng, cơ thể lập tức đảo đảo ngã xuống.
Tuoshan và Mumang ở phía sau cũng đồng thời bước vào, liền trở nên loạng choạng suýt ngã, nhưng may mà vẫn có thể đứng vững. Jingger thì tương đối vững vàng, khi bước lên phi thuyền, hắn ta chỉ hơi lảo đảo một chút, sau đó nhanh chóng thích ứng với sự chênh lệch của trọng lực.
“Tại sao lại có chuyện này?”
Tuoshan vô cùng ngạc nhiên khi bản thân không còn cảm giác ràng buộc như mọi khi.
“Đây hẳn là sự khác biệt về trọng lực mà tổ tiên đã từng nhắc đến! Khi tổ tiên lần đầu tiên đặt chân đến hành tinh này, bọn họ đã phát hiện trọng lực ở nơi này quá cao, tải trọng vào cơ thể quá lớn, khiến cho các học giả và nhà khoa học - những người có thể trạng yếu ớt - đã đồng loạt bỏ mạng, thậm chí còn khiến phụ nữ không có cách nào mang thai.”
Mumang nghiên cứu sách vở, cho nene hiểu biết nhiều hơn Tuoshan một chút.
Trần Mặc dừng lại một lúc, xác nhận đám người này có thể thích ứng với sự thay đổi của trọng lực, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Lang Nguyệt có chút phấn khích khi nghe tin Trần Mặc đã quay trở lại, vậy nên đã đứng chờ ở cửa từ sớm. Cô ta ở một mình trong phi thuyền, chỉ có thể trò chuyện với con thú nhỏ và trí tuệ nhân tạo, đương nhiên cảm thấy rất nhàm chán.
Khi Trần Mặc có mặt ở đây, cho dù hắn không chịu nói chuyện với mình, thì cô chí ít cũng có một chút cảm giác an toàn, không còn cô đơn lạc lõng như bây giờ.
“Ngươi về rồi.”
Khi trông thấy Trần Mặc dẫn theo đám người Tuoshan đi vào bên trong phi thuyền, Lang Nguyệt lập tức mỉm cười rồi lịch sự gật đầu: “Xin chào mọi người.”
“Xin chào.” Tuoshan đeo thiết bị phiên dịch, có thể hiểu được lời chào của Lang Nguyệt.
“Chỉ số trọng lực phi thuyền đã cao hơn một chút rồi sao?”
Trần Mặc đặt con thú nhỏ trên vai mình, để nó thoả thích quan sát đám người Tuoshan.
Hắn nhớ mình đã điều chỉnh chỉ số trọng lượng của phi thuyền là 2G, bây giờ quay lại, chỉ số trọng lượng đã tăng lên ít nhất là 2,5g, chắc là Lang Nguyệt đã tự điều chỉnh.
“Ta muốn nhanh chóng làm quen với lực hấp dẫn để ra khỏi phi thuyền.” Lang Nguyệt giải thích.
Trần Mặc hiểu được việc ở một mình ở trong phi thuyền quả thực có chút nhàm chán: “Ngươi đưa cho mỗi người một cái máy phiên dịch.”
“Được.”
Lang Nguyệt vội vàng ra lệnh cho người máy lấy ra ba máy phiên dịch bằng ý thức, sau đó giao lại cho Mumang, Jingger và Tuoli, đồng thời cũng quan sát ba người này, chợt phát hiện bọn họ ăn mặc như người nguyên thủy, vóc dáng cũng không cao cho lắm.
Có lẽ là do lực hấp dẫn của hành tinh này quá lớn.
Ba người kia cũng đang nhìn Lang Nguyệt, người có ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với Trần Mặc, nhưng bọn họ cũng chỉ là nhìn một chút rồi lại đi theo Trần Mặc tới đến phòng thí nghiệm của phi thuyền.
Lang Nguyệt cũng vội đeo máy phiên dịch, đi theo bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi