Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1404: Thi thể kỳ lạ

Thật lâu sau đó, Trần Mặc mới dừng lại, cẩn thận kiểm tra dụng cụ trong tay.
Khi còn ở Trái Đất, Trần Mặc đã có sẵn các lý luận kỹ thuật của trình phiên dịch ý thức, cộng với việc máy in 3D trên phi thuyền vận tốc ánh sáng của nền văn minh Tam Nhãn có thể dễ dàng sản xuất ra các linh phụ kiện cần thiết, cho nên hắn cũng không bất kỳ trở ngại nào trong quá trình chế tạo nó.
“Mặc Nữ, ngươi hãy thử nghiệm máy phiên dịch này đi.”
Trần Mặc đeo thiết bị phiên dịch ý thức vừa mới hoàn thành.
“Kết nối thành công.” Giọng nói của Mặc Nữ vang lên.
Trần Mặc bắt đầu kiểm tra các thông số trong chương trình, sau khi xác nhận tất cả mọi thứ đều chính xác rồi mới tắt đi.
“Bây giờ, chúng ta bắt đầu nhập liệu lý thuyết chiết xuất vật chất tối và phản vật chất. Sau khi ngươi nghiên cứu, suy luận, phân tích công nghệ cụ thể, thì bắt đầu thiết kế thiết bị khai thác vật chất tối và phản vật chất.”
“Đang nhập liệu!” Màn hình chính của phi thuyền bắt đầu thay đổi, hiện ra vô số ký tự.
Vật chất tối và phản vật chất là nguồn năng lượng và vật liệu chính trong lĩnh vực cơ học không gian, hắn bắt buộc phải có hai loại vật chất này thì mới có thể rời khỏi tiểu vũ trụ.
Khoảng một tiếng sau, Trần Mặc mới dừng lại.
Tất cả các công nghệ cần thiết đã được nhập vào máy tính, Mặc Nữ số 2 cũng sẽ đủ khả năng giải quyết nhiều việc.
“Anh Mặc, ta còn có việc gì phải làm không?” Mặc Nữ số hai hỏi.
“Ngươi hãy thiết kế hình thức ban đầu của một thành phố hành tinh, Donna thời lên kế hoạch chế tạo tất cả các loại máy móc công nghiệp cần thiết để cải tạo hành tinh…” Trần Mặc dặn dò Mặc Nữ số 2.
“Được, anh Mặc.” Mặc Nữ đáp.
Với bản chất là một siêu trí tuệ nhân tạo, Mặc Nữ số 2 đương nhiên có đủ khả năng tiêu hóa tất cả các tư liệu trong phi thuyền vận tốc ánh sáng của văn minh Tam Nhãn, và các lý thuyết kỹ thuật của Trần Mặc. Hơn nữa, nhờ vào sự hỗ trợ của máy tính lượng tử có sẵn ở đây, cô cũng có thể tính toán và hiện thực hoá những loại công nghệ này với tốc độ rất nhanh.
“Ngươi ăn chút gì đi!”
Nhìn thấy Trần Mặc bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Lang Nguyệt – người nãy giờ vẫn cảm thấy buồn chán – lập tức đi tới.
Con thú nhỏ cũng nhảy từ bờ vai Lang Nguyệt sang người Trần Mặc, nó lập tức ngoác mồm mắng chửi hắn ta chỉ biết nghiên cứu mà không để ý tới mình, sau đó mới thỏa mãn nằm xuống.
Trong khoảng thời gian này, Lang Nguyệt không có ai để tán gẫu, chỉ có thể làm bạn với với con thú nhỏ. Mặc dù người của bộ tộc Manshan vẫn thường xuyên đưa thức ăn đến đây, nhưng cô còn chưa quá quen thuộc với bọn họ, cho nên cũng không có cách nào để bắt chuyện làm quen. Vậy nên, ngoại trừ những lúc luyện tập thích nghi với lực hấp dẫn của hành tinh này, Lang Nguyệt vẫn thường chơi game và chờ đợi Trần Mặc ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Ngươi thích ứng với trọng lực khá nhanh.” Trần Mặc cảm nhận được chỉ số trọng lực của phi thuyền đã đạt tới mốc 3G, không còn quá xa so với chỉ số trọng lực của hành tinh này là 5G.
Vì sớm có thể rời khỏi phi thuyền và đi ra ngoài, Lang Nguyệt cũng thực sự rất liều mạng.
Như thể vừa được khích lệ, Lang Nguyệt mỉm cười gật đầu.
“Ngươi định làm gì tiếp theo?”
“Chắc là sửa chữa Donna cơ vận tốc ánh sáng.”
Trần Mặc gắp một miếng thịt rồi nhét nó vào miệng, sau đó lại ném một miếng khác cho con thú nhỏ rồi khẽ véo bờ mông mềm mại của nó. Tuy rằng con thú nhỏ lần nào cũng che mông rồi la lối mắng chửi, nhưng hắn vẫn cảm thấy chơi vui.


Donna mang theo một cây lao, đi xuyên qua những bụi cây như thường lệ. Mặc dù khu rừng này đầy rẫy những nguy hiểm, vô số chiến binh của bộ tộc đã bỏ mạng ở đây, nhưng hắn ta phải đi săn bắn mỗi ngày.
Đây là chuyến đi săn đầu tiên của các chiến binh thuộc bộ tộc Manshan sau ngày giỗ tổ.
Bọn họ thường đi theo nhóm hai đến ba người, nếu có vấn đề gì thì cũng có thể dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau. Hoặc khi gặp phải con mồi to lớn hoặc nhanh nhẹn hơn, bọn họ cũng có nhiều thủ đoạn và phương pháp săn giết hơn.
Người đồng hành với Donna chính là Blu.
Mặc dù Blu còn trẻ tuổi, nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm săn bắn.
Khi những đứa bé trong bộ tộc Manshan vừa tròn mười hai tuổi, bọn chúng đã có thể trải nghiệm môi trường rừng núi và tích lũy kinh nghiệm săn bắn dưới sự dìu dắt của các chiến binh trưởng thành.
Vì lẽ đó, ngay cả khi Blu chỉ mới hai mươi hai, nhưng cũng có thể được coi là một tay già đời.
Donna và Blu vốn là một nhóm ba người, bao gồm hai bọn họ và cha ruột của Blu.
Đến khi cha Blu đã chết vì nọc độc của một con côn trùng kỳ quái trong rừng, Donna và Blu vẫn tiếp tục săn bắn cùng nhau trong một thời gian dài sau đó.
Trong ngày giỗ tổ, Blu đã kết duyên với một cô gái để duy trì nòi giống, cộng thêm trách nhiệm nuôi dưỡng mẹ già ở nhà, vậy nên hắn cần phải chăm chỉ săn bắn hơn lúc trước.
Các chiến binh trong bộ tộc Manshan đều có một số địa điểm săn bắn cố định, trừ khi gặp phải thú hoang siêu lớn, các chiến binh mới tập hợp lại và cùng nhau đi săn.
Tổ đội Donna và Blu cũng không ngoại lệ, bọn họ đã tới khu vực này nhiều lần, chỉ bắt gặp một vài con thú hoang không có tính uy hiếp, ít khi đụng độ với dã thú cỡ lớn.
“Tình hình hôm nay thế nào? Sao ta không thấy linh dương nhiều sừng?”
Donna kiểm tra dấu chân trên mặt đất, nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối nào.
Linh dương nhiều sừng là loài động vật ăn lá, hoa và trái cây trong rừng, rất có tính cảnh giác và nhanh nhẹn, vậy nên bọn họ thường xuyên phải bố trí mai phục để săn mồi.
Nhưng lúc này, những chiếc bẫy mà bọn họ gài đặt từ trước vẫn còn nguyên vẹn.
“Donna, có chuyện rồi, mau tới đây!”
Bỗng nhiên, Blu quay đầu rồi dừng lại, sau đó ra hiệu cho Donna đi qua.
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Blu, Donna hiểu ý rồi cúi thấp người, nhanh chóng lướt đến bên cạnh hắn ta, toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, không gây ra quá nhiều tiếng động, cũng không làm gãy bất kỳ nhánh cây nào.
Linh dương nhiều sừng có thính giác rất nhạy, chúng chỉ cần nghe thấy một chút động tĩnh ở trong rừng thì sẽ lập tức bỏ chạy. Tuy nhiên, Donna đã săn giết linh dương nhiều rừng nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng luyện thành một chút bản lĩnh này.
Nhìn dọc theo đám cỏ mà Blu đã gạt sang một bên, Donna kinh ngạc chấn động.
Một con linh dương nhiều sừng nằm trong vũng máu, đã chết từ lâu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người đều trở nên thận trọng, từ từ tiến đến gần xác con linh dương nhiều sừng. Bọn họ không phát hiện ra cái bẫy nào ở nơi này, đương nhiên cũng ngầm hiểu có một con thú săn mồi đang ẩn nấp xung quanh. Hơn nữa, con thú săn mồi này chắc chắn có kích thước rất lớn, vậy nên mới có thể triệt hạ linh dương nhiều sừng.
Trong rừng núi, bất kỳ loại thú săn mồi nào cũng rất nguy hiểm.
Cả hai người bắt đầu tìm kiếm vết móng vuốt và dấu chân đặc biệt ở trên mặt đất xung quanh, dựa vào đó có thể xác định đó là loại động vật ăn thịt nào.
“A…”
Blu đang lật xem thi thể linh dương, đột nhiên hét lên một tiếng thật to. Thanh âm đó khiến cho Donna không khỏi giật mình, lập tức quay đầu nhìn cái xác trên mặt đất, hai con ngươi đều co rút thành một điểm, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi