Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 202: Tốt nghiệp

Bên trong giảng đường, Trần Mặc bình tĩnh nhìn về phía ban hội đồng đang ngồi ở bên dưới, sau đó tỉ mỉ trả lời vấn đề do các giáo viên đưa ra.
“Phương pháp nghiên cứu mà ta sử dụng là tia đa chiếu (multiple slits) ghi lại ảo ảnh hologram cầu vồng một bước (one-step rainbow hologram).
Ưu điểm của ảo ảnh hologram cầu vồng một bước là đường vân tạp âm sẽ nhỏ hơn với ảo ảnh hologram cầu vồng hai bước. Tuy nhiên, vẫn còn một khuyết điểm chính đó là vùng hiển thị sẽ phải chịu sự hạn chế của độ lớn thấu kính.
Ngoài ra, ta chọn dùng phương thức đa tia chiếu để giải quyết vấn đề nhòe màu và đường nét. Lúc quay chụp hình ảnh thực tế ảo đa sắc, hình ảnh 3D của hai tia chiếu, và ba tia chiếu sẽ được tái tạo rõ ràng hơn so với đơn tia chiếu. Chỉ cần độ rộng khe chiếu thích hợp, hiện tượng nhòe màu khi tái tạo ánh sáng trắng sẽ không chồng lên hình ảnh...”
Một lúc lâu sau, Trần Mặc mới vác ba lô đi xuống giảng đường, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhẹ nhõm.
Buổi bảo vệ luận văn đã hoàn tất, đề tài tốt nghiệp của hắn là [Nghiên cứu thực nghiệm và phương pháp quay chụp ảo ảnh hologram cầu vồng]. Đây là đề tài mà hắn đã quyết định từ khi mới bắt đầu năm tư. Tìm kiếm phương pháp phóng to vùng hiển thị của ảo ảnh hologram cầu vồng, so sánh các phương pháp việc phóng to vùng hiển thị và cải tiến tối ưu hoá chúng.
Khi hắn gặp sự cố trong thư viện chính là đang tìm tài liệu cho bài luận văn này. Đề tài này cũng không phải quá khó, Trần Mặc đã hoàn thành và nộp lên trên khoa từ học kỳ một luôn rồi. Hơn nữa, đối với hắn của hiện tại mà nói, vòng bảo vệ và chuẩn bị đề cương tốt nghiệp là việc vô cùng đơn giản.
Sau khi rời khỏi lớp học, Trần Mặc vội vàng chạy đến chỗ quảng trường.
Đại học Tân Hải lúc này vô cùng náo nhiệt, mọi người đều đang hòa mình vào không khí hứng khởi cũng như những cảm xúc ly biệt của ngày tốt nghiệp. Các sinh viên tốt nghiệp đều đang tụm năm tụm bảy chụp ảnh ở các góc đẹp ở vườn trường.
Trần Mặc tìm kiếm một lúc trong biển người đang tập trung ở quảng trường, rất nhanh đã nhìn thấy tiểu Ngư đang đứng đợi dưới tán cây.
Hôm nay là ngày Tiểu Ngư chụp ảnh tốt nghiệp, Trần Mặc chạy hết tốc lực như vậy là để kịp chung vui với cô.
Tiểu Ngư lúc này đang ôm hai bó hoa, mái tóc dài đen nhánh được buộc lại, để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, trước trán để lại hai sợi tóc mái râu rồng, trên người cô đang mặc áo cử nhân, tỏa ra khí chất vô cùng tươi mát thanh thuần.
“Để ngươi đợi lâu rồi, cô nương xinh đẹp.”
Trần Mặc dừng lại bên cạnh tiểu Ngư.
Sau khi nhìn thấy Trần Mặc, nụ cười của Tiểu Ngư nở rộ, đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết. Không bao lâu sau, ba người Lý Nhược Hi, Chu Đồng Đồng và Vương Hiểu Lan cũng đi đến.
“Trần Mặc, Tiểu Ngư tốt nghiệp rồi, quà của ngươi đâu?”
Lý Nhược Hi vừa đi đến liền mở miệng nói.
“Đúng rồi, ở đây này.”
Trần Mặc lấy từ trong ba lô ra một cái hộp rồi đưa cho tiểu Ngư: “Đây là một chiếc vòng tay. Ta cũng chuẩn bị quà cho các ngươi đây, cảm ơn các ngươi đã chiếu cố Tiểu Ngư suốt bốn năm qua.”
Trần Mặc lại cầm ra ba chiếc hộp khác đưa cho đám người Lý Nhược Hi, khiến ba bọn họ lập tức bật cười rồi nhận lấy cái hộp Trần Mặc đưa đến.
“Làm bạn với người có tiền thật là tốt. Vậy sau này, con mèo nhỏ ngoan ngoãn nhất, dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất của phòng chúng ta chính thức giao phó cho ngươi rồi. Có điều, ngươi đừng cho rằng một món quà này là đã có thể mua chuộc bọn ta. Nếu như sau này ngươi dám phụ bạc Tiểu Ngư, ba chúng ta sẽ lấy dao cắt rau ra liều mạng với ngươi.”
“Sao ta có thể phụ bạc Tiểu Ngư được, ta thương cô ấy còn không kịp.”
Trần Mặc mỉm cười nói.
“Ẹ~ tốt nghiệp rồi mà còn phát cơm chó cho bọn ta nữa.”
Ba người vô cùng ăn ý, tức thời biểu lộ sắc mặt chán ghét, sau đó lại cười phá lên.
“Trần Mặc chụp ảnh cùng với tiểu Ngư đi.”
Lý Nhược Hi giơ máy ảnh lên nói.
“Ôm kiểu công chúa đi.”
“Hôn một cái đi.”
“Nào, mang quà của Trần Mặc tặng lên chụp chung một bức đi.”
Chu Đồng Đồng và Vương Hiểu Lan cũng hùa theo trêu chọc hai người, khiến bầu không khí tràn ngập tiếng cười nói giòn giã. Sau khi chụp ảnh qua lại hơn hai tiếng đồng hồ, năm người mới thoả mãn kéo nhau đi ăn cơm.
Buổi tối.
Sau khi trở về biệt thự, sắc mặt Tiểu Ngư có chút phiền muộn.
Mùa tốt nghiệp, vừa là mùa của niềm vui, cũng là mùa của ly biệt. Sau ngày hôm nay, không biết đến lúc nào mới có thể hội ngộ.
“Sao vậy?”
Trần Mặc đi đến bên cạnh Tiểu Ngư hỏi.
“Không sao, chỉ là cảm thấy, bất tri bất giác, bốn năm đã vội vã qua đi rồi.”
Tiểu Ngư điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói.
“Trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn.”
Trần Mặc an ủi Tiểu Ngư. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên, sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, hắn lập tức nở nụ cười rồi bắt máy.
Sau khi đáp lại mấy tiếng, Trần Mặc bèn kéo Tiểu Ngư đi ra ngoài: “Không cần phải phiền muộn nữa, chuyện khiến ngươi phiền muộn hơn đã đến rồi.”
“Đi đâu vậy?”
Tiểu Ngư hỏi.
“Con dâu xấu phải gặp ba mẹ chồng rồi.”
Trần Mặc cười nói.
“Ba mẹ ngươi đến rồi sao?”
Tiểu Ngư lập tức trở nên khẩn trương: “Ta có cần phải chuẩn bị một ít quà gặp mặt không? Không được, ta phải thay bộ quần áo khác trước đã, ta còn phải dọn dẹp phòng ốc một lượt...”
“Đi thôi.”
Trần Mặc bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Tiểu Ngư, sau đó hắn kéo cô rời khỏi biệt thự, đi về phía trạm xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi