Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 320: Cầu hôn

“Nếu nói Trần Mặc nhà ngươi không thông minh, thứ mà hắn phát minh có thể làm náo loạn cả thế giới. Còn nếu nói hắn thông minh, Trần Mặc ở bên ngươi lâu như vậy mà đến cả một đóa hoa cũng chưa từng tặng cho ngươi. Nếu ta vừa nãy không nhắc nhở hắn, chắc có lẽ hắn vẫn mãi không hiểu. Chẳng lẽ là EQ của tên này đã bị IQ ăn hết sạch rồi?”
Nghe được lời của Lý Nhược Hi, Tiểu Ngư cười lắc đầu: “Có thể là hắn quên mất, nhưng như vậy khá tốt, ít nhất ta vẫn có thể mong đợi hắn nhớ tới chuyện tặng hoa cho ta.”
Tiểu Ngư cười nói.
“Đúng là cô ngốc, ngươi nên chờ mong hắn tặng nhẫn cho ngươi.”
Lý Nhược Hi như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt đau khổ: “Ngươi có một người bạn trai thương ngươi, còn ta thì lại không dám về nhà ăn tết. Năm ngoái, khi ta vừa về tới nhà, ba cô sáu bà đã tới gõ cửa ngay. “Úi chà, Nhược Hi, ngươi còn chưa có bạn trai à? Ta quen một thằng nhóc cũng khá tốt, có cần giới thiệu cho ngươi hay không?” Năm trước còn chưa tốt nghiệp mà đã như vậy, năm nay có khi ta sẽ bị chết đuối trong bãi nước miếng.”
Nhìn thấy Nhược Hi bắt chước đến ra dáng ra hình, Tiểu Ngư bật cười: “Vậy ngươi nhanh chóng đi xem mắt đi.”
“Bà đây độc thân quen rồi”
Lý Nhược Hi khí phách ưỡn ngực nói: “Ta ở trên đời đã hơn hai mươi năm, không có đàn ông vẫn sống rất tốt.”
Tiểu Ngư vừa cười vừa lắc đầu.
Nhìn thấy Trần Mặc chạy về, hai người mới đến đón.
“Đi đâu vậy?”
“Gặp được một người bạn thời đại học, hàn huyên đôi câu ấy mà.”
Trần Mặc cười nói.
“Đi thôi, ta muốn mua quần áo cho ngươi.”
Tiểu Ngư kéo Trần Mặc, đi về phía cửa hàng quần áo nam gần đó.
Đến khi trời tối mịt, ba người mới rời khỏi quảng trường thương mại.


Vừa về tới biệt thự, Trần Mặc cởi ra áo khoác, nằm sõng soài ở trên sô pha.
Vương Hải buông điện thoại, quay đầu chạy về biệt thự của Trần Mặc. Hắn đứng trước biệt thự lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm rồi gõ cửa.
Nhìn thấy Trần Mặc đi ra, Vương Hải chần chờ một chút nói: “Chủ tịch, ta muốn xin nghỉ ba ngày. Đồng Ngữ đột nhiên ngã bệnh, ta muốn chăm sóc cô ấy.”
Đối với chuyện Vương Hải đột nhiên xin nghỉ, Trần Mặc có hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không hề ngăn cản. Người có thể làm Vương Hải nôn nóng như vậy, chắc chắn rất quan trọng với hắn.
“Đi đi.”
Trần Mặc gật đầu.
“Cảm ơn chủ tịch.”
Vương Hải gật đầu với Trần Mặc rồi vội vàng rời đi.
“Mặc Nữ, ngươi tra thử xem Đồng Ngữ này có quan hệ gì với Vương Hải?”
Sau khi Vương Hải rời khỏi, Trần Mặc trở về và nói với chiếc máy tính trong thư phòng. Từ trước đến nay, Trần Mặc chưa từng thấy Vương Hải hoảng hốt như vậy, nên hắn cũng hơi tò mò về thân phận của Đồng Ngữ. Đối với người bên cạnh mình, hắn cần phải hiểu họ ở mức độ nhất định.
“Anh Mặc, ta đã tìm được thông tin mà ngươi cần rồi.”
Mặc Nữ vừa dứt lời, ba tập tin đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình.
“Đồng Ngữ là thành viên của Cục An ninh Quốc gia, cô ấy có một chị gái song sinh tên Đồng Ngôn. Đồng Ngân là đội viên của đội nữ đặc chiến, cũng là vị hôn thê của Vương Hải. Nhưng Đồng Ngôn đã hy sinh trong nhiệm vụ Rắn Hổ Mang.”
“Nhiệm vụ Rắn Hổ Mang?”
Cụm từ này làm Trần Mặc cảm thấy quen tai. Rất nhanh, hắn bỗng nhớ ra, khi điều tra thông tin của Vương Hải, hắn đã từng nhìn thấy nhiệm vụ Rắn Hổ Mang. Vương Hải đã bị trọng thương vì nhiệm vụ đó, cho nên mới xuất ngũ.
“Đúng vậy, có cần tư liệu của nhiệm vụ Rắn Hổ Mang không?”
Mặc Nữ nói.
“Không cần.”
Trần Mặc lắc đầu, hắn tạm thời không có hứng thú với những bí mật này, có lẽ Vương Hải đang cất giấu một câu chuyện cũ.
Tiểu Ngư bước ra từ phòng tắm, đầu tóc còn hơi ướt, đi về phía phòng khách. Có điều phòng khách lại không có một bóng người, làm cô cảm thấy bất đắc dĩ, chắc là Trần Mặc lại trốn đến thư phòng làm nghiên cứu rồi.
Chuyện như thế này xảy ra không phải một lần hai lần.
Có đôi khi cô cũng đau lòng cho Trần Mặc, một cái công ty lớn như vậy, những thứ hắn phải gánh vác chắc chắn rất nhiều. Bởi vậy, cô mới ép mình phải hiểu chuyện hơn, ít nhất sẽ không khiến cho Trần Mặc phải phiền não ở phương diện sinh hoạt.
Cộp!
Tiểu Ngư đang thu dọn áo khoác của Trần Mặc, một cái hộp nhỏ màu tím đột nhiên rớt ra từ đó. Nhìn thấy cái hộp nhỏ, Tiểu Ngư ngây người, trong ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ và không thể tin nổi.
Tiểu Ngư cứng đờ nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ, trong lòng hơi căng thẳng, chậm rãi cầm lấy cái hộp nhỏ đó. Món đồ toàn thân màu tím, kiểu cách tinh xảo, hoa văn ở trên cũng xa hoa lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng mở cái hộp nhỏ ra, một chiếc nhẫn kim cương màu trắng lẳng lặng nằm ở bên trong.
Bất ngờ, ngọt ngào, xúc động, các loại cảm xúc phức tạp hỗn độn ở bên nhau, cô cũng không thể dùng ngôn ngữ hình dung tâm trạng mình ở giờ phút này. Nhớ tới từng chuyện một khi ở cùng Trần Mặc, Tiểu Ngư chậm rãi duỗi tay qua, sợ thứ nhìn thấy chỉ là ảo giác.
“Thích không?”
Một đôi tay từ sau lưng ôm eo cô, một âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai.
Giọng nói quen thuộc làm Tiểu Ngư không ngừng gật đầu, trên mặt chứa đầy nước mắt vui sướng: “Thích.”
“Vốn dĩ muốn làm món quà năm mới, cho ngươi một bất ngờ, hiện tại bị ngươi phát hiện, chỉ có thể tặng ngươi trước.”
Trần Mặc cầm lấy nhẫn, bám vào bên tai Tiểu Ngư: “Ta yêu ngươi, gả cho ta nhé?”
“Vâng.” Tiểu Ngư vừa khóc vừa cười, không ngừng gật đầu. Cô vẫn luôn chờ đợi những lời này, hôm nay rốt cuộc nghe được.
Thời khắc mà nhẫn được đeo lên ngón áp út kia, Tiểu Ngư mới quay đầu lại ôm lấy Trần Mặc: “Đồ tồi, ngươi đã nói không cho ta khóc, bây giờ ngươi lại làm ta khóc. Cầu hôn mà ngươi không tặng hoa, đỡ tốn kém quá nhỉ.”
Tiểu Ngư nói năng có hơi lộn xộn.
“Vậy ta phải an ủi Tiểu Ngư nhà ta.”
Trần Mặc cười cúi đầu, hôn lấy môi Tiểu Ngư.
Năm mươi phút sau, trên sô pha phòng khách, Tiểu Ngư ngồi ở trên đó, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, ngơ ngác nhìn nhẫn trên tay, hưởng thụ Trần Mặc sấy tóc cho mình. Lúc này, cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi