Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 527: Phản Ứng Nhiệt Hạch Có Điều Khiển

"Bị chị Triệu nhìn thấy rồi, tại ngươi cả đấy."
Tiểu Ngư ngượng ngùng nói, sau khi chỉnh trang lại quần áo, lập tức vội vã lao ra mở cửa phòng.
"Có phải vừa rồi ta đã đến không đúng lúc?"
Triệu Mẫn bước vào phòng bệnh, hài hước nhìn Trần Mặc: "Hay là ta lui ra ngoài để các ngươi tiếp tục nhé."
"Vào đi, chúng ta vừa mới ăn sáng xong, bây giờ chẳng còn việc gì nữa cả."
Trần Mặc nói.
"Chà, đúng là ngươi vừa mới ăn sáng xong, vẫn còn hương vị ngọt ngào của cháo hải sản buổi sáng đó nhỉ.”
Triệu Mẫn nói bằng một giọng điệu đầy ẩn ý pha chút chế giễu.
Nhận thấy ý tứ của Triệu Mẫn, Tiểu Ngư xấu hổ đến mức độ muốn tìm một cái hố chui xuống ngay và luôn.
Trần Mặc lắc đầu bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cười khi nghe câu trêu đùa của Triệu Mẫn, Tiểu Ngư thì da mặt mỏng cũng chẳng biết phải đáp lại làm thế nào, hắn cũng không vòng vo nữa: "Sao lại đến đây?"
"Vương Hải vừa báo ta rằng ngươi đã tỉnh rồi, cho nên ta mới chạy ngay đến dây, thế mà xem ra có vẻ là không đúng lúc lắm."
Triệu Mẫn cười nói.
"Chị Triệu."
Tiểu Ngư đỏ bừng mặt nói.
"Được, không trêu ngươi nữa."
Triệu Mẫn cuối cùng cũng lấy lại chừng mực, không tiếp tục chế giễu nữa mà chuyển sang chuyện khác: "Sao đột nhiên lại bất tỉnh nhân sự như thế vậy? Chuyện như thế này cũng chẳng phải là lần đầu tiên."
Vừa nói đến chuyện này, Tiểu Ngư lập tức quên hết ngượng ngùng, cô lập tức trở nên lo âu rồi nhìn về phía Trần Mặc.
"Không có vấn đề gì cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chẳng phải ta đã khỏe lại rồi đây sao?"
Trần Mặc nói.
Hắn đâu thể nói với Triệu Mẫn rằng bản thân vì tiếp thu một khối lượng lớn kiến thức từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật trong một khoảng thời gian quá ngắn nên mới bị như vậy.
"Còn chuyện nhỏ cái gì nữa cơ chứ? Vừa phát sốt, lại còn hôn mê, bộ dạng đó của ngươi thật làm chúng ta sợ đến phát khiếp."
Triệu Mẫn không hề cho rằng đây là chuyện nhỏ.
"Khi CPU chạy với cường độ quá cao, thiết bị tản nhiệt không kịp hoạt động, nhiệt độ quá cao tạo ra sự cố, sau khi khởi động lại thì không sao cả."
Ví dụ này làm cho Triệu Mẫn sợ trợn cả mắt, không thể tin nổi mà nói: "Thế thì lúc ngươi nằm trên giường đó chính là trạng thái chờ!"
"Phần mềm nền vẫn đang chạy mà."
Trần Mặc chỉ chỉ vào đầu mình.
"Ngươi… Ta không thèm nói với ngươi nữa."
Triệu Mẫn không nói lên lời: "Nếu như người không muốn nói ra nguyên nhân thì thôi, có điều ta muốn hỏi lại cho chắc thế này, không phải ngươi giả vờ bị bệnh nặng để lừa gạt chúng ta đấy chứ?"
"Thực sự là sự cố phát sinh ngoài ý muốn mà, có lẽ ta đã quá nóng lòng nghiên cứu hệ thần kinh trở nên mệt mỏi, ngoài ra thì không có chuyện gì quá nghiêm trọng đâu."
"Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy rồi thì ta tin ngươi."
Triệu Mẫn nói.
Quả thực cô cũng tin tưởng Trần Mặc. Tốc độ nghiên cứu của Trần Mặc quá nhanh, khiến cho cô cũng chẳng biết đầu của hắn làm từ cái gì nữa. Để có thể nghiên cứu nhanh kinh khủng như vậy, đương nhiên sẽ cần khả năng ghi nhớ khủng khiếp tương đương, hệ thần kinh mệt mỏi vì làm việc quá độ cũng là điều bình thường.
"Chỉ có điều, ta vẫn mong rằng ngươi có thể nghỉ ngơi một vài ngày cho khỏe hẳn lại đã. Tuy tốc độ nghiên cứu của ngươi quả thật rất nhanh, nhưng cũng không cần phải vội vã như vậy đâu."
"Thân thể ta thực sự không sao mà!"
Trần Mặc nói: "Ta cũng không cần phải nghỉ ngơi đâu, vẫn còn có rất nhiều công nghệ quan trọng mà ta phải nghiên cứu."
"Trần Mặc, ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian đi!"
Tiểu Ngư đỏ mắt nhìn Trần Mặc, nếu Trần Mặc dám cự tuyệt thì chắc hẳn cô sẽ khóc ngay lập tức.
Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Ngư, Trần Mặc đành đầu hàng: "Được được được, nghe lời ngươi, nghỉ ngơi là được chứ gì, ta sẽ nghỉ ngơi một thời gian, bầu bạn bên cạnh, bù đắp cho Tiểu Ngư nhà ta."
Triệu Mẫn đứng một bên không biết nên nói gì.
"Ta đã biết các ngươi yêu nhau thắm thiết rồi, có thể nghĩ một chút đến bà già này không?"
Sau khi chắc chắn rằng Trần Mặc không có vấn đề gì, Triệu Mẫn chỉ thông báo vài câu rồi lập tức rời khỏi bệnh viện vì vẫn còn chút chuyện ở công ty cần cô có mặt để giải quyết.
Tiểu Ngư đi rửa một ít hoa quả, nên trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại một mình Trần Mặc.
Sau khi bầu không khí trong gian phòng trở nên tĩnh lặng, Trần Mặc bắt đầu suy nghĩ về công nghệ mà hắn vừa lấy được trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Vừa mới mường tượng lại, lượng thông tin khổng lồ đó lập tức ùa về, từng câu chữ, từng con số dường như đã được in sâu vào tâm trí hắn, tất thảy đều vô cùng rõ ràng.
[Công Nghệ Phản Ứng Nhiệt Hạch Có Điều Khiển]
Đây là công nghệ mà hắn đã lấy được từ quyển sách thuộc hạng mục năng lượng.
Một lượng thông tin khổng lồ từ nó đã khiến Trần Mặc nếm đủ, nhưng đổi lại cũng thu hoạch không ít. Một ngày nào đó, sau khi hắn hoàn thành loại công nghệ này, bài toán nhiên liệu toàn cầu sẽ được giải quyết gọn ghẽ, cục diện thế giới cũng sẽ biến đổi rất lớn.
Nguyên lý hoạt động của Công Nghệ Phản Ứng Nhiệt Hạch Có Điều Khiển hiện lên chớp nhoáng trong đầu Trần Mặc, sau đó chậm rãi tạo thành một mô hình mô tả đơn giản. Nhiệm vụ lần này của hắn chính là chế tạo lò phản ứng nhiệt hạch có điều khiển.
Tiến trình nghiên cứu cũng tương tự như việc thiết kế máy chiếu ba chiều. Trần Mặc đã có tất cả các thông tin tài liệu cần thiết dành cho việc thiết kế, chỉ còn chuyện xây dựng thành phẩm thì phải tự mình làm.
Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ tới tính nhạy cảm của [Công Nghệ Phản Ứng Nhiệt Hạch Có Điều Khiển, Trần Mặc lại tê buốt cả đầu óc.
Năng lượng hạt nhân là một lĩnh vực nhạy cảm, nhạy cảm hơn bất kỳ loại vũ khí quân sự nào. Nếu như hắn không thể xử lý ổn thỏa thì bản thân sẽ gặp họa lớn.
Hắn chắc chắn rằng bản thân không thể một mình nghiên cứu công nghệ khủng bố như thế này được. Bằng không, nếu xảy ra bất trắc thì hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng, cách duy nhất chính là hợp tác cùng phía chính phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi