Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1292: Thiết bị đầu cuối thực tế ảo bằng sóng não: Chòm Song Ngư

“Trần Vô Song là ai?”
“Thành viên cấp cao của tập đoàn Kiến Hành Quân, có người tên là Trần Vô Song sao?”
“Cái tên này có chút quen tai.”
Một số người trong giới truyền thông bên dưới vừa vỗ tay vừa xì xào bàn tán.
Trong các buổi họp báo trước đây, các kỹ sư cấp cao hoặc giám đốc điều hành của tập đoàn Kiến Hành Quân sẽ là người thuyết trình về sản phẩm mới ra mắt, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cái tên Trần Vô Song xuất hiện trong sự kiện trọng đại như thế này.
Nương theo tiếng vỗ tay, Vô Song, người đang lặng lẽ ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong khu vực khách mời, lập tức đứng dậy, từ từ tiến đến bậc thang và bước lên sân khấu.
Nhìn thấy khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của Vô Song có chút căng cứng, Triệu Mẫn và Tiểu Ngư nhìn nhau rồi nở nụ cười, cô nhóc này quả thực cũng rất ra dáng.
“Tiểu thư Trần Vô Song, kỹ sư trẻ tuổi nhất của công ty chúng ta, sản phẩm mới này cũng là tác phẩm đầu tay của tiểu thư Trần Vô Song.”
Người chủ trì vẫn đang giới thiệu, thì Vô Song đã xuất hiện ở trên màn hình lớn ở phía sau.
“Một cô bé sao?”
“Còn trẻ như vậy? Có chắc đã trưởng thành chưa?”
“Đúng là cô bé xinh xắn, ngươi có chắc cô bé là người thiết kế sao?”
“Đùa sao?”
“Đây là một cô bé mười một, mười hai tuổi đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng của Vô Song, những người có mặt ở hội trường đều có vô số dấu chấm hỏi ở trong đầu. Mặc dù Vô Song mặc một bộ âu phục nữ, nhưng khuôn mặt cùng đôi mắt non nớt chắc chắn không thể lừa được người khác.
“Trần Vô Song? Hình như con gái của Trần Mặc cũng có tên là Trần Vô Song đúng không?”
Bạch Liễu chợt nhớ đến một tin tức mình đã đọc trong lúc vô tình, lập tức nói thầm.
“Con gái của Trần Mặc tên là Trần Vô Song sao?”
“Hình như vậy.”
Một lời này đã đánh thức mọi người.
Sau khi được nhắc nhở, mấy streamer ngồi ở xung quanh Bạch Liễu cũng đều nhớ đến chuyện Trần Mặc đã có một cô con gái, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra và tra tên con gái của Trần Mặc.
“Là con gái của Trần Mặc.”
“Đúng vậy, là con gái của Trần Mặc.”
“Cô bé xinh đẹp quá.”
Một số người trong giới truyền thông ở trong hội trường cũng đều nhớ đến chuyện con gái của Trần Mặc có tên là Trần Vô Song, đại khái cũng ở tuổi này.
Trong âm thanh bàn tán ồn ào xen lẫn tiếng vỗ tay, danh tính của Vô Song rất nhanh đã được bọn họ xác nhận, trong lúc nhất thời, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Chào mọi người, ta là Trần Vô Song, kỹ sư của tập đoàn Kiến Hành Quân.”
Vô Song tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản nhất: “Hôm nay là lần đầu tiên ta lên sân khấu để công bố sản phẩm mới của tập đoàn Kiến Hành Quân tới cho mọi người.”
Giọng nói non nớt và phong thái vô cùng tự tin khiến cho cả hội trường rơi vào yên lặng.
Mọi người dưới khán đài đều quan sát Vô Song một cách tỉ mỉ, bọn họ đều không ngờ người công bố sản phẩm mới lần này lại là con gái của Trần Mặc, điều này quả thực đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Con gái của Trần Mặc đã là kỹ sư của tập đoàn Kiến Hành Quân, không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé đích thị là thiên tài.
“Ta thấy rằng rất nhiều người ở đây đang thắc mắc về thân phận của ta, và ta tin rằng có một số người ở đây đã xác định được thân phận của ta. Ta chính là con gái của Trần Mặc, Trần Vô Song.”
Vô Song nói.
Hô!
Vô Song tự mình thừa nhận thân phận của mình, khiến cho mọi người ở dưới khán đài đều bị chấn động một lúc lâu, sau đó đồng loạt vỗ tay tán thưởng, vỗ tay cho sự tự tin của Vô Song.
Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy sự tự tin của Trần Mặc ở trên người Vô Song.
“Thật ra, sản phẩm sắp được công bố xuất phát từ bài tập về nhà của ta. Khi bắt đầu học tập đến nay, thì ba của ta đã đưa ra nhiều hạng mục khoa học khác nhau để ta tự mình hoàn thành.
Thế nhưng, những hạng mục đó đều dựa trên những công nghệ kỹ thuật của ba ta và các kỹ sư trong tập đoàn Kiến Hành Quân, và ta cảm thấy việc học tập tất cả các kiến thức kỹ thuật có sẵn chẳng có ý nghĩa gì. Vì vậy, một ngày nọ, ta đã nói với ba rằng mình muốn thực hiện một công trình của riêng mình, nghiên cứu một loại công nghệ kỹ thuật chưa từng có trước đây.
Ba ta đã nhiệt liệt đồng ý, cho nên ta bắt đầu vừa học tập kiến thức mới, vừa nghiên cứu kỹ thuật mới.
Thẳng cho đến khi ta hoàn thành tác phẩm đầu tay của mình, ba ta đã dùng thử và đánh giá sản phẩm này không tệ, cho nên mới có buổi họp báo ngày hôm nay.”
Ở sau sân khấu, Tiểu Ngư mừng rỡ đến mức không khép miệng lại được, ánh mắt của cô tràn ngập sự tự hào, dáng vẻ của cô nhóc này vẫn có bài có bản.
“Không ngờ cô bé lại có khí thế như vậy.”
“Ta có thể nhìn thấy được bóng hình của ba nó ở trên trên con bé.”
Triệu Mẫn cười nói.


Vô Song đứng trên sân khấu, không hề bất cứ ý tứ tị hiềm nào chỉ vì ba là Trần Mặc, giọng nói non nớt mà tràn đầy tự tin, khiến cho những người ở phía dưới đều câm lặng, trong lòng rưng rưng nước mắt.
“Mẹ nó, đúng là con nhà người ta.”
“Quay đầu lại nhìn thấy thằng nhãi nhà mình đang chơi “vương giả”, thật sự muốn đá một cước vào mông nó.”
“Điểm xuất phát của người khác là điểm kết thúc mà cả đời chúng ta không giờ có thể đạt tới được.”
“Con nhà người ta hoàn thành bài tập về nhà, sau đó lập tức tổ chư một buổi họp báo, ta cảm giác bản thân đã sống vô dụng cả nửa đời người.”
Vô luận là khán giả bên trong hội trường hay là người xem phát sóng trực tiếp, ai nấy đều ước ao ghen tị, người so với người làm người ta tức chết
“Vậy thì đã đến lúc vén bức màn cho sản phẩm này.”
Sau khi giới thiệu sơ lược xong về câu chuyện khởi đầu của sản phẩm, Vô Song liền nhấn nút điều khiển từ xa và lui về mộc góc, một bức màn sáng ba chiều bao phủ toàn bộ sân khấu, chiếc mũ trò chơi ảo điều khiển bằng sóng não dần dần xuất hiện.
“Công nghệ tôi đang nghiên cứu có liên quan đến trò chơi điện thử, nó chính là thiết bị đầu cuối thực tế ảo bằng sóng não thế hệ thứ nhất, tên là: Chòm Song Ngư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi