Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 211: Cứu viện

Tại làng du lịch Lam Hải, Noda nhìn màn hình máy tính trước mặt, sau khi xác định tín hiệu của máy nghe lén và thiết bị theo dõi đã bị mất, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
“Mieko, ngươi đang ở đâu?”
Noda cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi Mieko để hỏi.
“Ở bên công ty Kiến Hành Quân.”
“Máy nghe lén và thiết bị theo dõi đã mất tín hiệu, e là đã bị bọn hắn phát hiện rồi.”
Noda nói: “Hành động của ngươi bị bại lộ sao?”
“Không có khả năng, bây giờ ta về ngay.”
Mieko cúp điện thoại, cô ta nhìn tòa nhà công ty Kiến Hành Quân phía trước một lát rồi mới bắt taxi rời đi.
Sau khi Mieko quay trở về phòng, cô nhìn máy tính một lúc, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm. Rõ ràng hành động của mình rất hoàn hảo, nhưng không hiểu sao lại bị bại lộ, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện có máy nghe lén dưới gầm xe.
“Sự thật đã chứng minh, mấy cái phương pháp quái quỷ gì đó của ngươi hoàn toàn vô dụng.”
Noda khinh thường nói: “Chúng ta đã bị bọn hắn phát hiện, nếu bây giờ cứ tiếp tục tiếp cận thì giống như đang tự tiết lộ thân phận của mình. Ngươi còn muốn làm gì tiếp theo đây?”
“Ngươi có ý kiến gì không?”
Mieko chau mày: “Kế hoạch trực tiếp bắt cóc thì chắc chắn không được rồi, chúng ta ai cũng không thể đi, đây là Trung Quốc đó.”
“Vậy thì đi trộm thôi. Còn nếu như không thành công nữa, chúng ta cũng chỉ đành thực hiện kế hoạch cuối cùng.”
Noda nói: “Nếu nhiệm vụ lần này không hoàn thành, khi chúng ta trở về sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào, ắt hẳn ngươi cũng biết rõ.”
“Làm sao trộm được?”
Ánh mắt của Mieko lộ vẻ do dự.
“Làm sao trộm được? Đột nhập vào rồi trộm chứ sao nữa.”
Noda cười hắc hắc: “Chỉ cần lấy được ổ cứng của kho dữ liệu, thì chúng ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Còn những chuyện khác, chúng ta không cần để ý tới.”
Kế hoạch ban đầu của Mieko là muốn tiếp cận Trần Mặc, tiếp đó *, tóm được nhược điểm của hắn rồi uy hiếp. Đây là thủ đoạn mà cô quen dùng nhất, những người nổi tiếng thông thường vừa thích tiền lại vừa sĩ diện, cho nên cách này đặc biệt hiệu quả với bọn họ. Nhưng Mieko không ngờ rằng kế hoạch của mình lại chết từ trong trứng nước.
Lúc này, Mieko chỉ hy vọng kế hoạch đi trộm của Noda có thể thành công, bằng không, bọn họn thật sự phải dùng đến biện pháp cuối cùng.
Lần này cấp trên đã hạ lệnh sinh tử cho bọn họ. Nếu có thể đem món đồ đó về, bọn họ sẽ tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, không lo cơm ăn áo mặc. Còn nếu không, những người kia tàn nhẫn đến chừng nào, chắc có lẽ không có ai hiểu rõ hơn bọn họ.
“Vậy lập kế hoạch đi.”
“Muốn có được phần mềm trợ lý di động thông minh, chúng ta phải vượt qua bốn cửa ải. Đầu tiên là đội bảo vệ của toà nhà, đám người này thường sẽ đi tuần tra nửa tiếng một lần. Thứ hai là camera giám sát, cái này là rắc rối nhất, trong tòa nhà này gần như không có góc chết, tất cả mọi nơi đều nằm trong tầm quay chụp của camera.
Thứ ba là phòng máy nằm ở tầng cao nhất tòa nhà, bên ngoài có trang bị ổ khoá điện tử có chức năng nhận diện khuôn mặt và dấu vân tay, chỉ có những nhân viên cấp cao của công ty Kiến Hành Quân mới có thể đi vào nơi này. Cuối cùng, kể cả khi thành công tiếp cận mã nguồn trợ lý di động thông minh, chúng ta vẫn cần phải có mật khẩu trao quyền.”
Noda ném tập tài liệu lên bàn với vẻ mặt u ám.
“Chuyện này rắc rối hơn chúng ta nghĩ nhiều, rõ ràng là không thể đột nhập trực tiếp mà không bị bại lộ thân phận được mà. Đội bảo vệ của toà nhà này nghiên cấm người lạ ra vào tòa nhà, cho nên chúng ta không có cách nào đột nhập vào bên trong, khống chế hệ thống giám sát tuần tra mà không bị bọn họ phát hiện ra được. Hơn nữa, chỉ có hai chúng ta thực hiện nhiệm vụ này, quả thật có chút hơi quá sức.”
“Nói như vậy, kế hoạch của ngươi cũng vô dụng rồi sao.”
Mieko nói.
Noda cũng không tức giận với lời mỉa mai của cô ta: “Chúng ta tìm người cứu viện đi.”
“Tìm ở đâu?.”
“Chính là người đã từng liên hệ với chúng ta đó? Bây giờ ta sẽ nhắn với cấp trên, kêu hắn hợp tác với chúng ta trong khoảng thời gian này. Dù sao đi nữa, hắn cũng quen thuộc với thành phố Tân Hải hơn chúng ta.”
Noda bấm một dãy số trên chiếc điện thoại vệ tinh
Đại sứ quán Nhật Bản.
Inada Tsunan đang xem tin tức liên quan đến Trung Quốc. Nếu muốn làm việc ở đây, hắn cần phải hiểu rõ về người dân bản địa, nếu không thì sẽ dễ chuốc lấy phiền phức.
Trong lúc hắn đang tập trung đọc tài liệu thì chiếc điện thoại trong ngăn kéo vang lên.
Inada Tsunan nhíu mày, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại di động, sau khi nhìn thấy dãy số trên đó, hắn nhanh chóng lấy ra một quyển chi chú mật mã.
Một lúc sau sau, Inada rốt cuộc cũng hiểu được nội dung của tin nhắn. hắn khẽ cau mày, nhóm gián điệp ở thành phố Tân Hải cần người cứu viện sao?
Inada Tsunan suy nghĩ một lúc rồi soạn tin nhắn rồi gửi lại.
“Cấp trên báo rằng, chúng ta sẽ nhận được câu trả lời trong vòng hai ngày tới.”
Noda nhìn vào đoạn tin nhắn đã được mã hóa một lần nữa, sau đó lập tức xóa ngay: “Rắc rối quá, cứ bắt cóc đe dọa cho rồi. Không phải vừa dứt khoát vừa đơn giản hay sao? Sao mọi người cứ thích mua dây buộc mình thế?
“Ngươi suốt ngày chỉ biết bắt cóc thôi, ngươi có bao giờ nghĩ đến việc chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng cách nào chưa?”
Mieko lạnh lùng phản bác.
“Ngươi cho rằng chúng ta đến đây du lịch sao?”
Noda tức giận nói: “Cấp trên đã từng căn dặn khi giao nhiệm cho chúng ta, nhất định phải dùng đủ mọi cách phải đem phần mềm trợ lý di động thông minh này về.”
“Bằng mọi cách không có nghĩa là tự sát nha? Ngươi nghĩ xem, sau khi bắt cóc chủ tịch một công ty lớn như vậy, ngươi có thể lành lặn rời khỏi thành phố này sao? Ngươi nghĩ đây là nhà ngươi à?”
Mieko lạnh nhạt hỏi lại.
“Chỉ cần chúng ta không bị bắt tại chỗ thì sẽ chạy được thôi.”
Noda không thèm quan tâm đến vấn đề này.
Mieko lạnh lùng liếc hắn một cái rồi về phòng của mình. Nhìn bóng lưng của cô, Noda khẽ liếm môi, đôi mắt của hắn lóe lên tia sáng mập mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi