Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 402: Người trong cuộc mơ hồ

Trần Mặc là người phát minh loại thuốc phát triển tiềm năng, nên người hiểu rõ nhất loại thuốc này cũng chính là hắn. Nếu cuộc thí nghiệm xảy ra vấn đề, hắn cũng sẽ phải tham gia tìm cách giải quyết.
Có người trong sở nghiên cứu đã đề xuất rằng, có thể là do công nghệ của Trần Mặc chưa đủ hoàn thiện, nên trong quá trình thí nghiệp mới xuất hiện sự cố mất hiệu lực.
Quan điểm này vừa được đưa ra thì lập tức nhận sự đồng tình mạnh mẽ.
Sau khi bản báo cáo sức khỏe tình nguyện viên không thành công kia được đưa ra, tất cả mọi người đều tập trung thảo luận về vấn đề này. Bắt đầu từ yếu tố nhiệt độ, hay yếu tố thể chất của tình nguyện viên, còn có những nhân tố chưa được biết đến về hợp chất Trầm Mặc, nhưng phải để lần thí nghiệm tiếp theo mới có thể tiếp tục quan sát.
Khi mọi người còn đang hăng say thảo luận, thì Trần Mặc cũng không phát biểu thêm ý kiến nào khác. Nhưng hắn có thể khẳng định, thuốc phát triển tiềm năng chắc chắn không có vấn đề, khả năng lớn là do một phân đoạn nào đó đã xảy ra sơ xuất.
"Anh Mặc, có điện thoại của chị Tiểu Ngư."
Trong khi Trần Mặc còn đang tập trung suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Trên màn hình trò chuyện video, Tiểu Ngư mặc một chiếc váy ngủ dây buộc đang ngồi trên ghế sô pha , nụ cười ngọt ngào của cô tức khắc hiện lên ngay sau khi nhìn thấy Trần Mặc.
"Chồng à, ta nhớ ngươi, bao giờ thì ngươi trở về?"
Nghe được giọng nói của Tiểu Ngư, Trần Mặc bất chợt tươi cười. Bất kể là phiền não như thế nào, chỉ cần được nhìn thấy Tiểu Ngư, tâm trạng của hắn sẽ khá hơn rất nhiều: "Ừm, ta cũng nhớ ngươi, chắc là phải một thời gian nữa thì mới về được."
"Có phải gặp vấn đề gì đau đầu hay không?"
Tiểu Ngư dịu dàng nói.
"Đúng là có một vài vấn đề nhỏ, thí nghiệm ngày hôm nay đã xảy ra một chút rắc rối, bây giờ ta đang tìm nguyên nhân."
Trần Mặc không giấu giếm Tiểu Ngư bất kỳ điều gì.
"Có nghiêm trọng không?"
Tiểu Ngư lo lắng hỏi: "Có phải do thuốc không?"
Cô là một trong ba người duy nhất ở công ty biết về loại thuốc phát triển tiềm năng này. Trần Mặc cũng không hề che giấu Tiểu Ngư về việc hắn hợp tác với chính phủ.
"Một ống thuốc không có tác dụng. Loại thuốc này là ta phát minh nên ta hiểu rất rõ, chắc chắn vấn đề không phải ở thuốc."
Trần Mặc nói: "Hiện giờ ta đang tìm những nguyên nhân khác."
"Liệu có phải đã tiêm nhầm thuốc rồi không?"
Tiểu Ngư hỏi.
Nghe vậy, con ngươi Trần Mặc liền co rụt lại. Một lời này đã thức tỉnh người trong cuộc mơ hồ.
Trong buổi thảo luận ngày hôm nay, bọn họ chỉ quan tâm đến sức khỏe của tình nguyện viên, không thì cũng chỉ quan tâm đến nguyên nhân vì sao thuốc lại mất đi hiệu lực.
Bởi vì các ống thuốc đều được chuẩn bị trước, hơn nữa những người có thể tiếp xúc với thuốc cũng rất hạn chế, chỉ có loanh quanh vài nhân sự của sở nghiên cứu, không ai có thể ngờ đến khả năng thuốc có thể bị nhầm lẫn với loại khác.
Tất cả những người ở đây đều là người làm nghiên cứu, thí nghiệm thất bại là điều bọn họ thường xuyên gặp phải, cho nên bọn họ chỉ suy nghĩ làm sao để có thể giải quyết vấn đề chứ không bàn luận đến các lý do khách quan khác.
Do thói quen nghề nghiệp đã khiến tư duy của tất cả mọi người gặp phải hạn chế.
Nhưng Tiểu Ngư là người ngoài cuộc, cô có thể đánh giá sự việc từ góc độ bên ngoài, cho nên tư duy của cô sẽ không mắc phải thiếu sót này. Một câu nói vô tình của cô đã khiến Trần Mặc lập tức ý thức được vấn đề.
Bọn họ đều cho rằng công nghệ vẫn chưa hoàn thiện, khiến cho thuốc mất đi hiệu lực. Nhưng nếu nguyên nhân là do tiêm nhầm thuốc, hoặc một vài vấn đề khác nữa thì sao?
"Vợ à, ngươi đúng là ngôi sao may mắn của ta."
Trần Mặc cười nói.
Nghe Trần Mặc khen như vậy, khóe mắt Tiểu Ngư cong cong hình bán nguyệt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào: "Nghĩ ra nguyên nhân rồi sao?"
"Chưa chắc chắn lắm, nhưng lời nói này của ngươi quả thực đã khiến ta ý thức được một vấn đề, khả năng cao là chúng ta đã tiêm nhầm thuốc."
Nhìn dáng vẻ của Trần Mặc, Tiểu Ngư cảm thấy rất vui khi mình có thể định hướng được cho Trần Mặc. Dường như chợt nhớ đến điều gì đó, sắc mặt của Tiểu Ngư trong video đỏ hồng lên, nhìn có vẻ ngượng ngùng.
"Chồng à, tối nay ta đi dạo phố với Nhược Hi, có mua vài bộ quần áo, vừa mới về xong."
"Mua quần áo gì?"
Trần Mặc hỏi.
"Khi nào về ngươi sẽ biết. Ta đoán ngươi chắc chắn sẽ thích."
"Ngươi không mặc gì thì ta càng thích hơn."
Trần Mặc cười sang sảng.
"Hư hỏng, không thèm để ý đến ngươi nữa."
Tiểu Ngư vừa giận vừa ngượng nói: "Lúc nào cũng bắt nạt ta."
"Ngươi thực sự không để ý đến ta sao?"
"Hứ, ngươi bắt nạt ta, ta sẽ không để ý đến ngươi."
Trần Mặc tiếp tục trò chuyện với Tiểu Ngư thêm mười phút nữa. Sau khi cúp máy, hắn mới thu nét cười lại, bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề liên quan đến thuốc.
Nếu thuốc bị lỗi thì còn tốt, vì đó không phải vấn đề quá nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ hắn đang suy nghĩ đến trường hợp khác, cũng là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, chính là thuốc đã bị người ta đánh tráo rồi.
Nếu thực sự là như vậy, thì những tin tức về loại thuốc này bị rò rỉ ra ngoài sẽ là một phiền phức rất lớn.
Có điều Trần Mặc vẫn còn chưa chắc chắn về khả năng này, hắn cũng không thể tiếp tục đoán mò. Nếu không, lỡ như xảy ra chuyện gì ngược lại thì sẽ gây raảnh hưởng xấu đến bản thân hắn.
"Mặc Nữ, thông tin của các nhân viên trong nhóm nghiên cứu thuốc phát triển tiềm năng có gì... bất thường không? Hoặc là có ai liên lạc gì với người không rõ thân phận không?"
Trần Mặc mở laptop của mình ra rồi hỏi.
"Tạm thời không có gì."
Mặc Nữ trả lời.
"Tập trung chú ý, có gì khác thường báo ngay cho ta biết."
Trần Mặc nói.
Do dự một hồi, Trần Mặc vẫn quyết định không thông báo với Lý Thành Chi, hắn chỉ đi vào trong phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi