Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1236: Vũ trụ là do nhà ngươi mở ra hay sao?

Jim nở một nụ cười lạnh lùng, đặt ly cà phê trên tay xuống, hắng giọng một hồi rồi mở miệng nói: “Ngươi đưa ra một vài video và PPT, nhưng những thứ này không đủ để chứng minh rằng ngươi là ngươi cải tạo sao Hỏa. Vậy nên, sao Hỏa hiện đang là tài sải thuộc về toàn nhân loại.”
Jim không muốn dây dưa đến chủ đề vừa rồi, những nhà nghiên cứu vũ trụ khác cũng gật đầu đồng ý.
“Video và số liệu hạng mục vẫn chưa được tính là bằng chứng sao?”
“Chúng ta cũng có thể chế tác ra một video cùng những số liệu tương tự, vậy sao Hỏa có phải là của chúng ta không?” Edo Shiro đột nhiên mở miệng, bọn họ đương nhiên đã chuẩn bị mọi lập luận để tấn công Trần Mặc.
Trần Mặc lập tức tươi cười.
“Chúng ta đưa ra bằng chứng xác đáng, nhưng các ngươi lại cho rằng đó là giả mạo, chẳng lẽ là đang không nói đạo lý trước mặt toàn bộ thế giới sao?”
Tất cả mọi người có mặt trong bàn tròn căn bản không để ý đến câu nói này của Trần Mặc, ai nấy đều chỉ nở nụ cười trào phúng.
Ngây thơ.
Thế giới này vốn dĩ luôn tồn tại tiêu chuẩn kép, ngươi giảng giải đạo lý thuần tuý để làm gì? Chỉ có thể mặt dày không biết xấu hổ mà thôi!
“Không nói đạo lý, không nói chứng cứ, vậy thì chúng ta nói chuyện bằng nắm đấm! Ta đã chiếm lĩnh và kiểm soát sao Hỏa, nếu các ngươi muốn tiến hành khai thác sao Hỏa, vậy thì cứ tự phóng tàu thăm dò đến đó đi, để xem các ngươi có thể hạ cánh thành công hay không? Nếu không, các người có thể cử một đội ngũ đến tấn công sao Hỏa, hoặc đến đây tấn công ta!”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Trần Mặc bất chợt nở một cười đê tiện.
“Bỉ ổi quá.”
Thông qua chương trình phát sóng trực tiếp, vô số người đã nhìn thấy nụ cười này của Trần Mặc, trong đầu bọn họ đều hiện lên ba chữ này.
Nụ cười này vô cùng khó chịu, có thể khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đánh chết hắn.
Mhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ cũng không dám tấn công, cũng như không thể tấn công được.
Thật tức mà.
Đám người trên bàn tròn hội nghị định liên hợp với nhau để công kích Trần Mặc, nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười kì lạ của hắn, ai nấy đều tái mét mặt mày.
“Mọi thứ ở bên ngoài Trái Đất đều thuộc về toàn nhân loại, ngươi không thể tự tiện chiếm làm của riêng như thế.”
Jan Werner vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối, nhưng hiện tại, hắn cũng không nhịn được nữa, cho nên lập tức vỗ bàn đứng dậy.
Nhìn vào dáng vẻ này, hắn ta dường như rất tức giận.
“Chúng ta đang nói chuyện bằng nắm đấm, ngươi cũng không có quyền nói chuyện với ta, không phải sao? Ai mạnh hơn thì người đó có quyền.”
Trần Mặc ngoắc ngoắc ngón tay về phía Jan Werner: “Ngươi mạnh hơn ta sao? Tới tấn công ta đi.”
Thật đê tiện.
Mọi người trên toàn cầu đều có thể theo dõi trực tiếp những diễn biến trên bàn hội nghị này.
Nụ cười đê tiện kia của Trần Mặc khiến cho người ta cảm thấy rất muốn đánh hắn, nhưng cũng không biết nên làm gì để có thể đánh hắn.
Sắc mặt của Jan Werner đỏ bừng vì tức giận.
Hắn căn bản không dám động thủ, dù sao thì Trần Mặc cũng đang mang vũ khí trên người.
“Hiệp nghị không gian vũ trụ có quy định: bất kỳ tổ chức hoặc cá nhân nào cũng không thể tuyên bố chủ quyền hoặc chiếm đoạt không gian vũ trụ làm của riêng, bao gồm Mặt Trăng và thiên thể khác. Ngươi ắt hẳn cũng đã biết đến điều này.”
Jim cố nén tâm tình khó chịu, ra hiệu Jan Werner ngồi xuống, sau đó đưa đề tài quay về quỹ đạo ban đầu.
Trần Mặc liếc nhìn hắn.
“Các ngươi không chịu nói đạo lý với ta, vậy thì ta muốn xem thử nắm đấm của ai mạnh hơn. Nếu các ngươi đánh thắng được ta, ta sẽ nhường lại sao Hỏa cho các ngươi.”
Sắc mặt của Jim lập tức chuyển thành màu đen.
“Chúng ta tạm thời không nói đến việc bằng chứng cải tạo sao Hỏa của ngươi là thật hay giả, nhưng ngay cả khi đó là thật, thì ngươi cũng không thể tự tiện tuyên bố sao Hỏa thuộc về̀ ngươi. Theo điều khoản thứ hai của hiệp nghị không gian vũ trụ quy định, bất kỳ tổ chức hoặc cá nhân nào cũng không thể tuyên bố chủ quyền hoặc chiếm đoạt không gian vũ trụ làm của riêng, bao gồm Mặt Trăng và thiên thể khác.”
“Toàn thế giới hiện đang đánh nhau vỡ đầu, hệ thống pháp chế trước đó đã bị phá vỡ, nhưng ngươi lại muốn dùng quy tắc của thời đại cũ để áp dụng vào thời đại mới sao? Ai quy định? Ai tuân thủ?”
Jim không khỏi chau mày, ông ta vốn cho rằng bọn họ có thể sử dụng các quy chuẩn đạo đức và luật lệ để áp chế Trần Mặc, nhưng không ngờ tên nhóc này lại xảo trá như vậy.
Jim chưa kịp đáp lại, Trần Mặc tiếp tục nói: “Nếu các ngươi cứ nương theo hệ thống pháp chế lỗi thời kia, thì một ngày đó trong tương lai, chúng ta chợt phát hiện ra nền văn minh ngoài hành tinh, và “bọn họ” cũng đang sở hữu một “thiên thể khác”, vậy thì ngươi cũng cho rằng đám người ngoài hành tinh đã vi phạm luật lệ của Trái Đất, sau đó đuổi đánh bọn họ khỏi hành tinh quê hương của mình hay sao?
Hơn nữa, nếu một đám người ngoài hành tinh đến sinh sống tại sao Kim thuộc Hệ Mặt Trời, dựa theo quy định này, sao Kim vốn thuộc về loài người hay là thuộc về người ngoài hành tinh? Vũ trụ là do nhà ngươi mở ra sao?”
“Người ngoài hành tinh là người ngoài hành tinh, nhưng mà ngươi là loài người, ngươi phải tuân theo quy tắc của loài người.”
Jim liên tiếp bị hỏi những vấn đề khó, cho nên đột nhiên thốt ra câu này.
“Ngươi không quản được người ngoài hành tinh, cho nên muốn quản ta sao?”
Trần Mặc nhìn Jim bằng ánh mắt ngạo nghễ.
“Ta là loài người, nên ta phải dùng tiền của mình để xây nhà ở rồi trồng cây xanh, là để cho các ngươi sao nằm dài hóng mát sao? Để các ngươi ngồi bát ăn bát vàng sao? Ngươi nói thử xem, đây chính là điều khoản nào trong hiệp nghị không gian vũ trụ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi