Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1573: Lần này thật sự là “y như thật”

Tiểu Ngư ngồi xếp bằng trên sô pha, Trần Mặc đang sấy tóc cho cô, hai chị em Vô Song Vô Danh thì đang chơi cờ vây, những người khác cũng đang ngồi trong phòng khách.
“Ngươi gặp phải vấn đề gì sao?” Nhìn thấy Tiểu Ngư nhìn chăm chú vào hai chị em Vô Song với ánh mắt suy tư, Trần Mặc bèn hỏi cô.
Triệu Mẫn đang nhàn nhã đọc xem các báo cáo công việc trong tập đoàn, nhưng cũng khựng lại và quay sang nhìn Tiểu Ngư.
“Vô Danh đã học xong kiến thức cấp 2 rồi, các giáo viên trong trường không thể tiếp tục dạy dỗ thằng bé được nữa. Nhưng Vô Danh còn quá nhỏ để theo học ở trường cấp 3 thì, ta sợ thằng bé lớn lên trong môi trường không phù hợp thì sẽ trở nên kiêu ngạo hoặc trưởng thành sớm, từ đó phát triển tính cách cực đoan.” Tiểu Ngư nói.
“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta cảm thấy Vô Danh không thích đọc sách, không thích nghiên cứu, mà lại có thiên phú về võ thuật! Thế thì tại sao chúng ta lại thay đổi phương thức giáo dục cho thằng bé? Dẫu sao thì mọi người cũng không bó buộc trong môi trường Địa Cầu như trước nữa.”
Tiểu Ngư nhìn hai chị em đang chơi cờ vây.
“Ngươi nói đi.”
Trần Mặc và Triệu Mẫn cùng lắng nghe.
Tiểu Ngư luôn là người quản lý các vấn đề gia đình và giáo dục con cái. Mặc dù Mặc Nữ và Triệu Mẫn vẫn nhúng tay vào một vài phương diện, nhưng quyền quyết định mọi thứ vẫn thuộc về Tiểu Ngư.
“Trước khi Vô Danh hoàn thiện tính cách và trí tuệ, thì nó nhất định phải có môi trường trưởng thành của các bạn cùng trang lứa. Chúng ta không cần thúc ép nó tiếp tục học kiến thức ở trường cấp ba, mà trước hết hãy để nó sinh hoạt ở ngôi trường hiện tại, đồng thời khuyến khích thằng bé tích cực học võ với Jingger, hoặc tìm hiểu một số sở thích khác với bạn bè, cũng như trau dồi một vài tài lẻ khác.”
“Chúng ta phải hướng dẫn như thế nào?” Triệu Mẫn hỏi.
“Mọi người trong nhà đều có sự nghiệp rực rỡ, cho nên ta muốn hướng dẫn cho Vô Danh phát triển theo con đường đó. Thằng bé vốn thích võ thuật, thế nhưng có dũng cũng phải có mưu, không nên trở thành một kẻ chỉ biết đánh đấm. Vì lẽ đó, ta có dự định bảo Vô Song và Mặc Nữ dạy nó chơi cờ vây để bồi dưỡng tiềm năng chiến lực. Chờ đến khi Vô Danh lớn thêm chút nữa, ta sẽ đưa nó tới học viện quân sự, sau đó nghĩ cách cho nó làm học trò của Lam.”
“Các ngươi đừng nhìn Lam cà lơ phất phơ như vậy mà hiểu lầm, ông ta vô cùng nghiêm khắc trong những sự vụ quan trọng, cũng như đặt ra những yêu cầu khá cao đối với học trò.”
“Đến lúc đó, ta tin mình sẽ sẽ có cách giải quyết.” Nói xong, Tiểu Ngư có chút đau khổ: “Hiện giờ, ta là người ngốc nhất trong cái nhà này.”
“Ngươi là người quán xuyến chuyện nhà, quản lý cả bọn ta, ngay cả nhân vật thông minh trác tuyệt như Trần Mặc còn phải nghe lời ngươi mà.”
Triệu Mẫn cười nói: “Ngươi chính là Tiểu Ngư, ngư trong “đại trí nhược ngư”.”
“Ông xã nói ta ngốc.”
“Đó là lời mắng yêu, ta muốn nghe cũng chẳng nghe được.”
Trần Mặc nghe xong, liền trợn trắng mắt.
Tiểu Ngư mỉm cười, sau đó lại nhìn sang Mặc Nữ đang chơi cờ hai chị em Vô Song: “Thí nghiệm hôm nay thế nào rồi?”
“Thí nghiệm tiến triển rất suôn sẻ, chẳng bao lâu nữa, chúng ta có thể di dời ý thức của Mặc Nữ đi, từ đó có được thân thể sinh vật của chính mình.”
“Lần này thật sự là “y như thật” đấy.” Tiểu Ngư ghen tị nói.
“Ha ha ha ha…”
“…”
Triệu Mẫn vui gần chết, Trần Mặc thì đứng liêu xiêu trong gió.
…….
Lúc này, hạm đội của Vương Hải đang trôi nổi trong một thiên hà xinh đẹp trong không gian của tiểu vũ trụ.
Hắn ta là người chịu trách nhiệm khai phá góc phần tư thứ nhất của tiểu vũ trụ.
Để tăng tốc tiến trình khai phá tiểu vũ trụ, bọn họ đã điều động vô số phi thuyền đến mỗi một thiên hà nhằm thăm dò và xác nhận xem có nền văn minh nào hay không, sau đó mới tiến hành mở rộng.
Bằng cách này, tiểu vũ trụ đang dần dần trở thành lãnh thổ riêng của tập đoàn Kiến Hành Quân.
“Huấn luyện viên Vương Hải, theo kết quả thăm dò, thiên hà này có hai mươi hành tinh có sự sống.” Trí tuệ nhân tạo gửi tọa địa hành tinh tới trước mắt Vương Hải.
“Chúng ta tới A1 trước.” Vương Hải chỉ vào hành tinh có sự sống gần mình nhất.
Hạm đội khởi động rồi lập tức biến mất trong vũ trụ.
….
….
Tại thiên hà Thạch Hà, nằm cách thiên hà Thạch Cam một trăm năm ánh sáng.
Một chiếc phi thuyền bỗng xuất hiện trên hành tinh thủ phủ.
Đây không phải chiến hạm quân đội, chỉ là phi thuyền gấp khúc không gian phổ thông, nhưng nó còn có một dấu hiệu đặc biệt rõ ràng trên phần thân, chứng tỏ xuất xứ đến từ thiên hà Thạch Cam.
Một người đàn ông bước ra khỏi phi thuyền, chiến giáp trên người hắn có chút rách nát, vị trí khắc biểu tượng đã bị trầy xước nghiêm trọng.
Hắn ta không phải ai xa lạ, mà chính là Lôi Đình – sứ giả của nền văn minh Lôi Thần được phái tới thiên hà Thạch Cam, rồi mất tích ở đó.
Lôi Đình là một trong những thiên tài hiếm có, cũng là người thừa kế của nền văn minh Lôi Thần, nhưng hắn ta vẫn luôn sống dưới ánh hào quang của Đan, cho nên không được nhiều người biết đến.
Sự cố bất ngờ tại thiên hà Thạch Cam và cái chết của Đan đã khiến tất cả sinh mệnh trong vũ trụ không chú ý tới tình hình của những chiến giáp sư khác của nền văn minh Lôi Thần. VÌ lẽ đó, Lôi Đình, Đan, và cả đội ngũ của nền văn minh Lôi Thần đều được cho rằng đã chết cùng nhau ở ngôi sao Thạch Cam rồi.
Lúc này, Lôi Đình thêm phần kiên cường, rắn chắc. Làn da màu lam tím phía trên cổ lấp lóe sấm chớp, cũng như đôi ngươi lập lòe ánh sáng mờ nhạt, khiến cho hắn ta trông có vẻ chín chắn hơn rất nhiều, không còn kiêu căng ngạo kiều trước kia.
Lôi Đình đang xem tin tức trên một máy tính siêu nhỏ, biết được Đan đã bị Đồng Thanh giết chết tại ngôi sao Thạch Cam. Hắn ta ngây người nhìn một lúc lâu, rốt cuộc không nén được mà chảy những giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt kiên cường.
“Đại ca Đan, nền văn minh Hắc Đồng sẽ phải trả giá đắt!”
Lôi Đình tắt máy tính, ngẩng đầu lên và lấy lại bình tĩnh.
“Ngươi lảm nhảm thì thào cái quái gì ở đây thế? Đừng có cản đường người khác!” Một giọng nói không mấy thân thiện chợt vang lên.
Lôi Đình quay đầu lại.
Sinh mệnh sắp nổi đóa kia chạm phải ánh mắt của Lôi Đình, liền biến thành con vịt bị bóp cổ và đóng băng tại chỗ. Lôi Đình không để ý tới người này, lập tức bỏ đi.
“Ngươi có cảm thấy tên sinh mệnh hình người vừa rồi rất đáng sợ không?” Sinh mệnh mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, có chút sợ hãi mà nhìn theo bóng lưng Lôi Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi