Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 285: Ông nội ơi, đừng khóc!

Ngô Siêu hỏi. Ngồi ở bên cạnh hắn là Ninh Vũ Thu đang yên tĩnh ghi chép lời khai.
“Lúc ta chế tạo phần mềm diệt virus, ta thậm chí còn không biết đó là một loại virus, không phải ta cố ý đâu.”
Hốc mắt của Lâm Thư đỏ bừng. Cô khóc không chỉ vì mình bị bắt mà còn có một nguyên nhân khác nữa, vì nếu chế tạo phần mềm thất bại, chi phí phẫu thuật cho em trai cô cũng không còn.
“Vì sao ngươi lại chế tạo phần mềm diệt virus?”
Ngô Siêu tiếp tục hỏi với vẻ mặt vô cảm.
“Ta muốn tham gia cuộc thi lập trình của công ty Kiến Hành Quân, ta muốn lấy tiền thưởng để chữa bệnh cho em trai ta, em ấy cần tiền phẫu thuật.”
“Có cách nào để kiểm tra và diệt virus hay không?”
Bọn họ đã thử qua tất cả phần mềm diệt virus, nhưng mỗi khi cài bất kỳ ứng nào vào máy tính bị nhiễm virus, nó rốt cuộc cũng biến mất trên màn hình, một vết tích cũng không tìm thấy. Ảnh hưởng của con virus này đã khiến nhiều người cảm thấy hoảng sợ.
Nếu hệ thống mạng của chính phủ bị xâm nhập, khả năng lây lan của con virus sẽ làm tê liệt toàn bộ mạng lưới văn phòng chính phủ thành phố Giang Nam.
Máy tính bị nhiễm virus thì giống như một cái máy móc trống không, không thể cài đặt bất kỳ phần mềm ứng dụng nào.
Hiện tại, các đơn vị truyền thông tại thành phố Giang Nam đều đang dồn sự chú ý vào Cục Công an, ai nấy đều hi vọng bọn họ có thể mau chóng đưa ra một lời giải thích.
“Ta cũng không biết chương trình đã xảy ra sai sót chỗ nào,hay làm thế nào để tiêu diệt nó, ta cần suy nghĩ một lát, xem rốt cuộc đã sai ở chỗ nào.”
Lâm Thư cắn môi, cố gắng hết sức đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
“Chương trình virus đâu?”
Sắc mặt của Ngô Siêu vẫn vô cảm như cũ.
“Ta đã lưu vào ổ đĩa đám mây rồi.”
Lâm Thư nói.
“Mật khẩu tài khoản.”
Đối với việc tra hỏi của cảnh sát, Lâm Thư vô cùng ngoan ngoãn, nếu biết cái gì thì trả lời cái đó, cô cũng muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện để minh oan cho bản thân, hoặc có thể giảm bớt tội lỗi của mình thôi cũng được.
Nghĩ đến ông nội ngày đêm lo lắng, nước mắt Lâm Thư không tự chủ được mà rơi xuống.
“Đồng chí cảnh sát, các ngươi có nhầm hay không? Tiểu Thư bình thường rất biết điều, sẽ không làm ra chuyện xấu như vậy đâu.”
Bên trong đồn cảnh sát, có một ông già mặc bộ quần áo cũ nát, sắc mặt lo lắng nhìn viên cảnh sát đang thẩm vấn phía trước. Nghe được tin Lâm Thư bị bắt tới đồn cảnh sát, ông thiếu chút nữa thì đã thở không nổi.
Lúc này, hai tay của ông già kia vẫn còn cáu bẩn, căn bản không kịp rửa tay đã vội vàng chạy tới đây.
“Lâm Thư đã thừa nhận virus máy tính là do cô ấy tạo ra. Ngươi là ông nội của cô ấy, ngươi có biết cô ấy đang chế tạo virus máy tính hay không?”
“Ta không biết virus máy tính là cái gì cả. Ta chỉ biết Tiểu Thư tuyệt đối sẽ không hại người, đây nhất định là hiểu lầm. Đồng chí cảnh sát, ta cầu xin các ngươi, hãy thả Tiểu Thư ra đi, con bé còn đi học, sang tháng sáu năm sau sẽ phải thi tốt nghiệp trung học rồi.”
Hốc mắt của ông cụ đỏ bừng: “Cầu xin các ngươi hãy tha cho con bé đi, nếu không tiền đồ của con bé sẽ bị hủy hoại mất.”
“Cầu xin chú cảnh sát, hãy tha cho chị cháu đi, chị ấy không phải là người xấu đâu.”
Đứa bé trai được ông lão bế nói với giọng ngây ngô.
Nhìn bộ quần áo cũ nát và ánh mắt trong sáng của cậu bé, trong lòng mọi người ai cũng thấy chua xót.
“Không sao đâu, em trai, chúng ta phải điều tra rõ ràng thì chị của ngươi mới có thể trở về.”
Một nữ cảnh sát ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, lộ ra nụ cười ấm áp: “Em trai tên là gì?”
“Ta tên là Lâm Trường Sinh, ông nội nói, cái tên này sẽ khiến ta lớn lên khỏe mạnh.”
Cậu bé nói.
“Thằng bé và Lâm Thư là những đứa trẻ được ta nhận nuôi. Bọn nó đều là cô nhi, lúc ta nhặt được Trường Sinh, thằng bé vẫn chưa được hai tuổi, chỉ vừa mới biết đi thôi, khi đó nó còn đang đứng bên cạnh thùng rác khóc đòi mẹ.”
“Trên người Trường Sinh lúc đó có một phong thư, bên trong viết ngày sinh và thông tin cơ bản của nó. Thằng bé mắc bệnh tim bẩm sinh, tình trạng tương đối nghiêm trọng, chi phí điều trị phải hơn 80 ngàn tệ trở lên, nhưng ta lại không có tiền để chữa trị cho nó.”
“Mấy tháng trước, Tiểu Thư nói con bé muốn tham gia cuộc thi máy tính của công ty nào đó, sau khi nhận được tiền thưởng sẽ chữa bệnh cho em trai. Ta đã nhìn Tiểu Thư lớn lên, con bé tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, cầu xin các ngươi hãy tha cho con bé, nó còn phải đi học nữa.”
Hai mắt của ông lão đỏ hoe, sờ lên đầu của thằng bé.
“Ông nội ơi, đừng khóc. Chị cảnh sát nói, chị gái sẽ không sao cả.”
Cậu bé ngửa đầu nói.
Một màn này khiến tất cả mọi người trong đồn đều đỏ hết cả mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi