Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 530: Chuyên tâm nghỉ ngơi

Tuy nhiên, nếu tất cả người thân và bạn bè cùng đến chung vui trong lễ cưới của chúng ta thì hay nhất. Ta nghe nói, người lớn ở quê đều có thói quen chọn ngày lành tháng tốt, nên cha mẹ cứ chọn lấy một vài ngày tốt, để ta và Tiểu Ngư chọn một ngày trong số đó để tổ chức hôn lễ."
Trần Mặc suy tư một lúc rồi đưa ra câu trả lời thuyết phục.
"Được được được."
Mẹ Trần ở bên cạnh liên tục gật đầu, hình chiếu ba chiều của mẹ Tiểu Ngư cũng bày tỏ sự tán thành. Đây là chuyện đại sự của con trẻ trong nhà, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể qua loa đại khái được
"Còn việc bố trí sắp xếp lễ đường như thế nào, thì cứ để ta tìm đến công ty đám cưới chuyên nghiệp, họ sẽ phụ trách tất cả mọi thứ."
Sau khi thảo luận qua vài thứ cơ bản của việc tổ chức hôn lễ, mẹ Trần cảm thấy hạnh phúc đến mức hai bờ má đều ửng hồng . Hiện giờ bà đã không còn để ý đến việc Trần Mặc vẫn còn nằm viện nữa, chút bệnh vặt này không thể che lấp niềm hạnh phúc trọng đại này.
Dì Trân và Hân Hân dành thêm chút thời gian để tâm sự với Trần Mặc, hầu hết các chủ đề đều xoay quanh những mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường nhật. Khoảng một tiếng sau, mẹ Trần cùng cả hai rời khỏi phòng bệnh.
Theo lời bác sĩ, Trần Mặc chỉ là phát sốt vì làm việc quá sức mà thôi, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt thì sẽ khoẻ dần lên, nếu bọn họ quá quan tâm thì chỉ càng làm mọi việc rối tung lên. Con cái bây giờ đều lớn cả rồi, bọn họ chẳng cần cha mẹ phải lo lắng từng tí một nữa. Cho nên người lớn trong nhà cũng không bận tâm nhiều nữa, để Trần Mặc chuyên tâm nghỉ ngơi.
"Tiểu Ngư, vốn dĩ ta muốn ở đây thêm vài ngày để chăm sóc cho Tiểu Mặc. Nhưng bác sĩ đã nói hắn chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, bồi bổ dinh dưỡng là sẽ không sao. Có ngươi ở đây rồi, ta cũng không cần ở đây nữa.
Hơn nữa, nhà chúng ta sắp có hỉ sự, cho nên ta định sẽ về nhà vào tối nay để bàn bạc cụ thể về chuyện đám cưới với bố mẹ ngươi. Ta giao Tiểu Mặc cho ngươi nhé, Tiểu Ngư. Hắn đã làm việc mệt mỏi trong khoảng thời gian qua, cho ngươi trông coi hắn, nhắc hắn nghỉ ngơi cho thật cẩn thận. Ta cũng sẽ không quấy rầy thế giới riêng tư của hai ngươi nữa.“
"Mẹ, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”
Tiểu Ngư vẫn có chút ngượng ngùng khi nghe câu cuối cùng của mẹ Trần, dù sao thì chuyện thân mật của hai người bọn họ cũng đã bị bà nhìn thấy.
"Ngươi nhớ phải chú ý đến hắn đấy, đừng để hắn điên cuồng nghiên cứu mỗi ngày như vậy, dễ mệt mỏi lắm."
Mẹ Trần nghiêm túc nói.
"Vâng."
"Ngươi cũng phải nghỉ ngơi một chút đi. Ta nghe Hân Hân nói, từ trưa hôm qua đến giờ, ngươi không ngủ ngon giấc, ăn uống cũng chẳng được bao nhiêu. Nhìn sắc mặt ngươi này, phờ phạc quá đi thôi. Ngươi cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không.... sẽ không còn ai chăm sóc cho Tiểu Mặc nữa. Vả lại, ngươi cũng đang chuẩn bị mang thai, đừng để cơ thể mệt mỏi quá sức."
"Vâng, ta biết rồi ạ."
Nghe được những lời ân cần quan tâm của mẹ Trần, trong lòng Tiểu Ngư cảm động biết mấy.
Sau khi tiễn mẹ Trần và hai mẹ con dì Trân rời khỏi bệnh viện, Tiểu Ngư trở về phòng thì lập tức thấy Trần Mặc đang nghịch chiếc máy chiếu ba chiều. Khi nhìn thấy hình chiếu ba chiều của một vài thứ hình tròn. cô không nhịn được mà khẽ cau mày,
"Lại thiết kế cái gì đấy? Ngươi đã hứa với ta phải nghỉ ngơi, không làm việc rồi mà."
Ngay lúc Tiểu Ngư định cầm lấy điện thoại di động của Trần Mặc, thì Trần Mặc đã nắm lấy tay cô rồi kéo vào lòng.
"Ta không làm việc mà, ta đang thiết kế nhẫn cưới thôi."
Trần Mặc chỉ vào thứ gì đó trên máy chiếu ảnh ba chiều.
"Nhẫn cưới?"
Tiểu Ngư cẩn thận nhìn hình tròn nhỏ đó, xem ra nó thật sự rất giống nhẫn, trong lòng cô vừa mừng vừa lo: "Ngươi vừa mới tỉnh lại thôi, không nên làm việc gì phải động não quá nhiều đâu."
"Ngốc ạ, đối với ta thì đây đâu phải là một việc cần động não chứ. Ta có thể thiết kế một thứ phức tạp như điện thoại di động ba chiều, thì chiếc nhẫn cưới này chỉ có thể được coi là món khai vị nhẹ nhàng, ta cũng chẳng cần phải sử dụng quá nhiều trí óc."
Trần Mặc gõ nhẹ vào trán Tiểu Ngư, nhoẻn miệng cười.
"Vậy thì cũng không được, chờ ngươi khỏi ốm hẳn rồi nói."
"Được thôi, đợi ta khỏi ốm hẳn rồi nói."
Trần Mặc bất đắc dĩ buông điện thoại di động xuống: "Mẹ và dì Trân đi rồi, hiện giờ ta cũng đã không sao, ngươi nghỉ ngơi một chút đi!"
Từ lúc Trần Mặc hôn mê tới giờ, Tiểu Ngư ngủ chưa đến một giờ đồng hồ, thậm chí còn phải bận rộn cả nửa ngày. Thần sắc hiện tại của cô có phần mỏi mệt, chỉ là cơ thể đang gắng gượng thêm mà thôi.
"Được rồi."
Tiểu Ngư gật đầu, mới vừa muốn đứng lên, thì lại bị Trần Mặc kéo vào trong lòng,
"Không cần phải đi đến giường bên cạnh nằm nghỉ đâu, cứ ở đây luôn đi, giường bệnh này cũng khá lớn mà."
"Ừm."
Tiểu Ngư không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu rồi nằm xuống giường bên cạnh Trần Mặc rồi ôm lấy tay hắn. Chẳng bao lâu sau, tiếng thở đều đều của cô đã khẽ vang lên.
Thật mệt mỏi.
Sau một ngày ngủ không yên giấc, trải qua những cú sốc và bất ngờ, niềm vui nỗi buồn và cả những thăng trầm, giờ đây được nằm bên cạnh Trần Mặc, tâm trí cô được thả lỏng. dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Lặng lẽ ngắm nhìn Tiểu Ngư say ngủ, khóe môi khẽ cười, Trần Mặc vuốt ve bờ trán cô, rồi cũng bất giác mỉm cười. Khi Tiểu Ngư đã ngủ rồi, Trần Mặc lại nhấc điện thoại và tiếp tục thiết kế nhẫn cưới của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi