Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1216: Văn minh vũ trụ

Trần Mặc cười cười: “Ngươi hi vọng ta sẽ làm vương hay sao?”
“Nếu như ngươi muốn, ta nguyện ý vương phi của ngươi.”
Chủ đề quay xe chóng mặt, Trần Mặc không khỏi bật cười trước câu nói này của Triệu Mẫn, bản thân cô ấy cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Không bao lâu, Trần Mặc chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút.
“Nếu chỉ làm vương trong Hệ Mặt Trời thì cũng chẳng là gì cả, ngay cả ngươi cũng đã nhìn thấy hình dáng của người ngoài hành tinh rồi đấy. Vũ trụ rất rộng lớn đến mức có thể phá vỡ trí tưởng tượng của con người chúng ta, trong khi Hệ Mặt Trời chỉ là một tế bào trong vũ trụ. Vậy nên, ta cũng không muốn dừng lại tại mảnh đất nhỏ này, và hiện giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Tương lai của chúng ta, đang nằm trong tinh thần đại hải ngoài kia.”
Để có thể đột phá cấp thẩm quyền [Nhân viên quản lý Khoa Học Kỹ Thuật – Hoàng Kim], hắn nhất định phải hoàn thành dự án [Cải tạo hành tinh], như vậy mới có thể bước sang giai đoạn tiếp theo.
Nhưng các công nghệ thuộc cấp thẩm quyền [Nhân viên quản lý Khoa Học Kỹ Thuật – Hoàng Kim] đều liên quan đến các phương diện trong thiên hà.
Nếu như muốn rời khỏi tinh hệ này, trừ khi hắn chấp nhận ngủ yên và lang thang trong vũ trụ hàng ngàn năm cũng giống như những người ngoài hành tinh kia, nếu không thì căn bản không thể thực hiện chuyến du hành giữa các vì sao.
Vì vậy, Trần Mặc đưa ra nhận định, hắn chỉ cần cải tạo thành công một hành tinh trong vũ trụ, chứng minh hắn đã có đủ được năng lực tồn tại ở trong thiên hà.
Cấp thẩm quyền kế tiếp, rất có thể sẽ bao gồm các công nghệ dẫn đến tinh thần đại hải.
Đó cũng là một bước nhảy vọt về chất.
Để có thể bồi dưỡng những nhân tài thừa kế để hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật, cánh cửa khoa học kỹ thuật sẽ được mở khóa từng bước một, hắn cũng sẽ không ngừng học tập liên tục để trở nên lớn mạnh hơn nữa, đồng thời hoàn thành sứ mệnh đó trong tương lai.
Về phần nhiệm vụ đó là gì, Trần Mặc cũng chưa biết rõ.
Triệu Mẫn nhìn Trần Mặc, từ khuôn mặt cho đến ánh mắt ngắm nhìn bầu trời của Trần Mặc, cô ấy cũng không khỏi chìm đắm vào trong đó rối bất giác nở nụ cười.
Trần Mặc quay đầu, lập tức trông thấy nụ cười si mê của Triệu Mẫn: “Nghĩ đến cái gì mà lại vui vẻ như vậy?’
Triệu Mẫn lấy lại tinh thần sau đó cười nói: “Ngươi vừa mới nói “chúng ta”, xem ra kế hoạch tương lai của ngươi vẫn có ta, cho nên ta cảm thấy vui vẻ.”
“Ách!”
Trần Mặc không ngời vẻn vẹn hai chữ vô tình đó lại khiến cho Triệu Mẫn vui vẻ đến như vậy, nhưng hắn cũng không phản bác. Khi nói như vậy, hắn quả thực đã tính toán đến sự hiện diện của Triệu Mẫn trong kế hoạch của mình trong vô thức, bất quá tất cả chỉ là dự tính.
…..
…..
Tại một nơi xa xôi trong vũ trụ sâu thẳm.
Trong một hành tinh kỳ lạ có đường kính gấp hàng nghìn lần so với toàn bộ Hệ Mặt Trời, vô số công trình kiến trúc đặc biệt mọc san sát nhau khắp mặt đất, ngoài ra máy bay với nhiều hình dạng khác và đủ loại sinh vật đang phi hành trên không trung.
Hành tinh kỳ dị này là một sự hình thành tự nhiên ngoài vũ trụ, được tạo ra bởi một nền văn minh có tên là: Nguyên Điểm.
Đây là một trong những nơi giao thoa hòa bình giữa các nền văn minh trong vũ trụ, đồng thời cũng là một trong những thành phố thịnh vượng và phồn hoa nhất vũ trụ, vô số sinh vật từ khắp nơi đã bắt tay với nhau và hình thành nên những khu định cư dày đặc tại nơi này.
Trong đường kính dài tận một năm ánh sáng, các khu định cư có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Ferre chính là một thànnh viên trong tầng lớp dân cư thấp hèn nhất ở thành phố Nguyên Điểm, hắn ta có một đôi mắt màu màu xanh lục trong veo, trông giống như hai viên ngọc lục bảo, làn da màu vàng bóng loáng như lòng đỏ trứng gà luộc.
Ferre được xem như là một sinh vật nhân loại với chiều cao 2,5 mét. Theo tiêu chuẩn thịnh hành ở thành phố Nguyên Điểm, chiều cao như thế này được xếp loại là vóc dáng thấp bé.
Sau khi thức dậy và thu dọn ba lô, đồng thời xác nhận mình đã mang theo bản đồ hành tinh vũ trụ và thiết bị cứu hộ liên lạc lượng tử cần thiết, Ferre rời khỏi nhà, bắt một chiếc phi thuyền tốc độ ánh sáng tại trạm giao thông công cộng để đi đến điểm hẹn của đoàn đội.
Ferre chính là một hướng dẫn viên thám hiểm giữa các vì sao, hiện đã mua một căn nhà nho nhỏ ở Thành phố Nguyên Điểm nhờ vào mức lương bổng hậu hỉnh từ công việc này, cho nên đời sống gia đình cũng coi như ổn định.
Lần này, cấp trên giao ra một đề mục thám hiểm mới, đồng thời yêu cầu hắn làm hướng dẫn viên cho nhiệm vụ lần này.
Ferre rất coi trọng công việc chuyến thám hiểm lần này, nếu hắn có thể hỗ trợ nhóm khảo cổ nghiên cứu thành công, vậy thì bằng cấp hướng dẫn viên giữa các vì sao của hắn sẽ được nâng lên một bậc, mức thu nhập cũng sẽ cao hơn lúc trước rất nhiều.
Nhóm khảo cổ bao gồm các sinh vật lớp xanh lá và sinh vật lớp xanh lam, tạo thành một nhóm khảo cổ xuyên vũ trụ.
Người dẫn đầu đoàn đội này là một nhà khảo cổ học vũ trụ có tên là Giáo sư Ransu, một sinh vật cấp xanh lam có thâm niên trong ngành khảo cổ học vũ trụ, đồng thời cũng nắm giữ kha khá kinh nghiệm nghiên cứu sinh vật học trong vũ trụ. Nếu xét trong phạm vi liên minh vũ trụ, ông ta xem như đã có chút thành tựu trong giới khảo cổ học vũ trụ và giới sinh vật học vũ trụ.
Khi đến điểm bắt đầu của cảng vũ trụ, Ferre nhắm mắt làm ngơ trước những tòa nhà cao chót vót xung quanh mình, đích thân thuê một phi thuyền siêu âm và tiến về phía điểm hẹn.
Để có thể đi đến đó, hắn băng qua một nửa thành phố Nguyên Điểm, tiêu tốn mất một tiếng đi đường ( tương ứng với hai tiếng trong khái niệm thời gian của Trái Đất). Trên thực tế, thời gian hao phí chủ yếu do việc chờ đợi tàu vũ trụ, lên và xuống tàu vũ trụ.
Không bao lâu sau, Ferry đã thuận lợi nhìn thấy giáo sư Ransu và đoàn khảo cổ của ông ta
Giáo sư Ransu có vóc dáng cao khoảng ba mét, đang cầm một cuốn sách dày trong tay và đeo một cặp kính trên mặt, ông ta là một sinh vật hình thú với đầu sói và cơ thể lông xù, chòm râu dài bằng đôi đũa rũ rượi xuống phía dưới, hai chân đứng thẳng, cái đuôi chống dưới đất để duy trì cân bằng.
“Ransu tiên sinh, ta thật vinh dự khi được làm hướng dẫn viên thám hiểm của ngươi.” Ferre nói với biểu cảm nghiêm nghị.
“Ừ.”
Giáo sư Ransu đánh giá Ferre một chút, sau đó nói: “Sắp đến giờ rồi, khi nào thì chúng ta khởi hành?
“Bất cứ lúc nào.”
Ferre tránh sang một bên, nhường ra một lối đi, sau đó dẫn đầu nhóm khảo cổ đi lên phi thuyền.
“Giáo sư Ransu, điểm đến lần này là ở đâu?”
“Hệ siêu tinh cầu Lanakea.”
“Vị trí đó có chút hẻo lánh và cằn cỗi.”
Ferre lẩm bẩm, nhưng những việc này không phải phận sự của một hướng dẫn viên, hắn chỉ cần phụ trách dẫn đường là được.
Tàu vũ trụ siêu quang tốc có độ cong cực đại từ từ bay lên, hướng đến điểm nhảy không gian của cảng vũ trụ trong thành phố Nguyên Điểm. Ngay khi động cơ siêu quang tốc bắt đầu khởi động, trong thời gian một cái chớp mắt, con tàu vũ trụ đã biến mất tại điểm nhảy của cảng vũ trụ Nguyên Điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi