Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 420: Sai phương pháp

Cao Chấn Đông lại một lần nữa nhìn về phía Lý Nhân Trung.
"Không có đột phá gì mới."
Lý Nhân Trung lắc đầu thở dài.
Sắc mặt của Cao Chấn Đông trở nên khó coi, hắn quét mắt quanh phòng họp: "Các ngươi đã thấy rồi đấy, tình hình kinh doanh của chúng ta càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu không tập trung suy nghĩ biện pháp thì chúng ta có thể sẽ bị loại khỏi lĩnh vực điện thoại di động."
Tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Một lúc lâu sau, một người mặc áo vest, dáng vẻ có chút kiêu ngạo đứng lên nói: "Trừ phi công ty chúng ta đạt được đột phá trong công nghệ trong thời gian tới. Nếu khong, chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc thu mua bản quyền trợ lý di động thông minh của công ty Kiến Hành Quân."
"Ha ha."
Cao Chấn Đông cười: "Ngay cả các bóng của bọn họ còn không thấy chứ nói gì đến chuyện thu mua bản quyền."
"Do chúng ta đã thực hiện sai phương pháp rồi."
Người đàn ông cao ngạo lắc đầu: "Ta đã tiếp xúc với rất nhiều khách hàng có quốc tịch Trung Quốc. Thật ra, người Trung Hoa vừa ngu ngốc lại thích giữ thể diện, các ông chủ sừng sỏ bên đó có sở thích kêu anh gọi em trên bàn nhậu. Hơn nữa, bọn họ cũng hay tự hào bản thân rất thông minh, nên chúng ta chỉ cần tìm được cách thức phù hợp để đàm phán, đến lúc đó thì có thể ung dung mà tóm gọn bọn họ."
"Ngươi nói tiếp đi."
Cao Chấn Đông nổi lên hứng thú, những người khác cũng có tâm trạng tương tự.
"Đối với người Trung Hoa, nếu ngươi đánh bọn họ, thì bọn họ chỉ có thể gọi điện mắng chửi ngươi một hồi rồi thôi. Còn nếu ngươi chủ động nói lời xin lỗi, thì bọn họ sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi. Người Trung Hoa có một câu nói thế này: Không ai đánh vào mặt của kẻ đang cười. Hơn nữa, người Trung Hoa rất thích nhận quà, còn rất thích nghe mấy lời nịnh bợ, mỗi khi được khen ngợi thì bọn họ sẽ vui sướng quên cả lối về.
Theo ta đoán, công ty Kiến Hành Quân vẫn còn ghi thù chúng ta vì sự kiện màn hình OLED lần trước, cộng với lòng tự tôn dân tộc cố hữu của bọn họ, cho nên mới không chịu gặp mặt chúng ta."
Người đàn ông đó phát biểu với thái độ chắc nịch. Samsung bọn họ vốn chưa từng có xung đột trực tiếp với công ty Kiến Hành Quân, duy chỉ có sự cố OLED lúc trước. Vậy nên, hắn có thể chắc chắn rằng công ty Kiến Hành Quân đang tức giận vì điều này.
"Trong trường hợp này, chỉ cần ngươi cho bọn họ một chút lợi ích, hạ thấp cái tôi và nhẹ nhàng thừa nhận lỗi lầm của mình, để bọn họ cảm thấy mình có thể diện, cảm thấy mình đã chiến thắng là có thể hóa giải mối bất hòa này. Sau đó ngươi đương nhiên có thể tiếp tục thảo luận hợp tác rồi."
Tất cả mọi người đều giữ im lặng, cố gắng tập trung lắng nghe người đàn ông kiêu ngạo kia phát biểu.
"Ta cần hạ mình như thế nào?"
Cao Chấn Đông cau mày hỏi.
"Tổng giám đốc, ngươi hãy đích thân đi đến trụ sở công Kiến Hành Quân để thể hiện thành ý của chúng ta. Sau khi có cơ hội trao đổi trực tiếp, ngươi hãy nói chuyện khách khí một chút, hạ thấp cái tôi và nói lời xin lỗi về sự cố OLED lúc trước, như vậy thì bọn họ mới cảm thấy như mình đã chiến thắng và lấy lại được thể diện. Người Trung Hoa đều thích tỏ ra rộng lượng, nếu bọn họ cảm thấy mình đã thắng thì sẽ vui vẻ bỏ qua chuyện cũ. Đến lúc đó thì ngươi đã có thể đặt vấn đề hợp tác với công ty Kiến Hành Quân. Suy cho cùng, các công ty đều hoạt động vì lợi nhuận, bọn họ sẽ không từ chối món tiền được đưa đến tận cửa này đâu."
Cao Chấn Đông khẽ nheo mắt, sau đó lướt nhìn một vòng phòng họp.
Để có thể giải quyết tình thế khó khăn trước mắt, Samsung không còn cách nào khác ngoài việc thu mua bản quyền trợ lý di động thông minh từ công ty Kiến Hành Quân. Không một ai dám lên tiếng vì bọn họ cũng không còn giải pháp nào tốt hơn, thậm chí bọn họ lại càng không thể phản đối bừa bãi ý kiến của người khác. Dù sao đi nữa, nếu biện pháp này không có tác dụng thì cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Sau một hồi suy nghĩ, Cao Chấn Đông nói với người đàn ông cao ngạo kia: "Ngày mai, ngươi đi đến Trung Quốc cùng ta."
…..
…..
Tại căng tin của trụ sở Kiến Hành Quân, Trần Mặc ngồi tại một bàn ăn nhỏ cùng với Triệu Mẫn và Tiểu Ngư, xung quanh là các nhân viên khác trong công ty cũng đang ngồi ăn cơm trưa.
Tại nơi đây không có vị trí nào được thiết kế đặc biệt, tất cả các bàn ăn đều bình đẳng như nhau. Vậy nên, bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào của công ty khi đến đây cũng đều ngồi ăn bình thường như những nhân viên khác, kể cả Trần Mặc và Triệu Mẫn.
Còn ai muốn trở nên đặc biệt thì có thể tự bỏ tiền túi ra ngoài ăn.
Mục đích của việc này là đang nhắc nhở cho mọi người biết rằng, công ty không hề có ưu đãi đặc biệt cho bất kỳ người nào, cho dù là cấp bậc quản lý thì cũng không có ngoại lệ. Hơn nữa, nếu ở đây xây dựng thêm một phòng ăn đặc biệt dành riêng cho các quản lý, có lẽ các nhân viên khác sẽ cảm thấy bị bản thân phân biệt.
Căng tin của trụ sở Kiến Hành Quân áp dụng hình thức tự phục vụ, đầu bếp sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn rồi chia vào các khay khác nhau, ai muốn ăn gì thì sẽ tự mình lấy món đó, nhưng tuyệt đối không được lãng phí đồ ăn. Nếu người nào bị phát hiện đang lãng phí đồ ăn, thì lương thưởng của tháng đó sẽ bị trừ thẳng tay.
Trong nhà ăn thì có đủ loại bàn có kích thước to nhỏ khác nhau, mọi người của từng phòng ban đang tụ tập thành từng nhóm từ ba đến năm người, bọn họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, bầu không khí nơi đây thật sự rất hài hòa. Tuy vậy, các nhân viên này thi thoảng vẫn sẽ đưa mắt về phía bàn của Trần Mặc.
Dù sao thì vị chủ tịch vừa trẻ vừa đẹp trai của bọn họ rất hiếm khi xuất hiện nơi đông người như vậy.
Trần Mặc đã sớm quen với việc bị mọi người coi hắn như là bảo vật quốc gia. cho nên vẫn bình tĩnh ăn cơm và trò chuyện với Triệu Mẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi