Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 992: Động thủ

Trần Mặc không để ý tới Linna, hắn đi đến bên cạnh Mallon, đấm một quyền vào bụng hắn ta rồi lấy túi công văn từ tay người trợ lý một cách dễ dàng.
Trợ lý của Mallon đã bị dọa sợ đến ngơ ngác, không dám phản kháng lại chút gì.
“Anh bạn, dường như chúng ta chưa từng đắc tội ngươi. Nếu như ngươi là người ngoài hành tinh đến thăm, muốn có tin tức của Địa Cầu thì chúng ta đều có thể trợ giúp ngươi, có thể hợp tác.”
Mallon cảm thấy xương sườn đã bị gãy mất, hắn cố nhịn cơn đau kịch liệt này, yếu ớt mở miệng.
Ở trước mặt người thần bí này, bọn họ nhỏ yếu như sâu kiến, hắn chỉ có thể suy đoán thân phận của đối phương chính là người ngoài hành tinh.
Loại khoa học kĩ thuật này, người địa cầu không thể nào có được.
“Ta đã tìm được thứ ta muốn rồi.”
Trần Mặc lật tài liệu trong túi công văn của Mallon, giơ bản kế hoạch liên quan tới hắn lên rồi lắc lắc.
Giờ phút này, sắc mặt Mallon trắng bệch không có một chút máu.
Vẻ mặt thống khổ kia biến thành biểu cảm hoảng sợ.
Trần Mặc.
Ông ta bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, người này có liên quan tới Trần Mặc, mục đích mà hắn đến đây cũng liên quan tới Trần Mặc.
Trần Mặc sở hữu công nghệ khủng bố như vậy, hơn nữa còn biết tất cả những gì bọn họ đã làm sau lưng hắn.
Mallon kinh hãi vô cùng, thân thể không kìm được mà run rẩy.
Kể cả khi chấp hành nhiệm vụ kinh khủng nhất, nhiều lần quanh quẩn bên ranh giới sự sống và cái chết, ông ta cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy.
“Trông ngươi có vẻ đã đoán được ta là ai.”
Trần Mặc thấy bộ dạng thất thố của Mallon, biết được đối phương đang nghĩ đến điều gì, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý: “Nếu ngươi đã biết thì cũng có thể chết nhắm mắt rồi.”
Nói xong, Trần Mặc nắm lấy cổ Mallon vặn một cái, không cho ông ta một chút cơ hội phản kháng nào.
Mãi đến khi chết đi, Mallon cũng còn có chút không cam lòng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, bởi vì nhiệm vụ này mà hắn đã khiến đối phương sử dụng loại công nghệ kinh khủng này để đối phó với mình, hơn nữa còn bị giết chết mà không một chút sức phản kháng nào.
“Tiếp theo thì đến lượt ngươi.” Trần Mặc nhìn về phía Linna bên cạnh.
“Ngươi là người của Trần Mặc, ngươi hẳn phải biết, giết chết ta rốt cuộc là tội lớn bao nhiêu.”
Linna nhìn thấy đối phương lấy đi bản kế hoạch liên quan tới Trần Mặc, sau đó lại giết chết Mallon, bà ta cũng đã đoán ra một chút đầu mối.
“Chẳng lẽ không giết thì ngươi thì sẽ không có tội sao?”
“Hôm nay ta mới biết đến kế hoạch đối phó Trần Mặc của hắn, ta không tham dự vào việc này. Ngươi buông tha ta đi, ta cam đoan sẽ không chạm vào một cọng tóc gáy của Trần Mặc nữa, cũng không hé răng nửa lời về chuyện ngày hôm nay nữa.”
“Ngây thơ.”
Trần Mặc hờ hững lắc đầu.
Lúc này, tên nhân viên ngồi bên cạnh Linna đầm đìa mồ hôi, căn bản không dám nhúc nhích lộn xộn, cũng không dám nói lung tung, bởi vì sợ rằng người chết tiếp theo sẽ là hắn ta. Lúc này đây, Mallon chết không can tâm, đôi mắt trừng trừng như muốn nói lên điều gì đó.
“Các ngươi muốn điều kiện gì để có thể buông tha cho ta?.”
Linna cố gắng ép mình bình tĩnh, ánh mắt không ngừng chuyển động, lén lút vặn vẹo chiếc đồng hồ trong tay.
“Đừng giở trò khôn vặt.”
Trần Mặc cúi người xuống, chộp lấy đồng hồ trong tay Linna, sau đó tiện tay giật một cái nút áo của Linna xuống, dùng tay bóp nát tất cả: “Trên người ngươi có thiết bị điện tử và trang bị ghi âm nào, ta đều biết hết.”
Linna cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh thêm nữa.
“Ngươi ba lần bốn lượt tính kế ta, có nghĩ tới rằng sẽ có hậu quả của ngày hôm nay không?”
Trần Mặc bình tĩnh nói.
Giờ phút này, sắc mặt của Linna không còn một chút máu, dựa theo giọng điệu này, hung thủ không phải là người của Trần Mặc, mà hắn đã đích thân tới đây.
“Chuyện ngươi tới đây nhất định sẽ bị điều tra, tin tức máy bay mất tính cũng sẽ truyền đi. Ngươi có biết rằng, một khi ngươi bị phát giác, người nhà và vợ của ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày yên lành hay không? Buông tha cho ta đi, chúng ta sẽ không tính kế ngươi nữa.”
“Ta không thích bị uy hiếp, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên ta giết người. Nếu buông tha cho ngươi, ta vĩnh viễn không có ngày yên lành.”
Trần Mặc đưa tay siết chặt Linna, không cho bà ta phản kháng, bóp lấy cổ rồi vặn nhẹ.
Một tiếng răng rắc vang lên, khoang máy bay rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn mỗi tiếng gió đục phá cửa sổ.
….
….
Đài quan sát Richmond.
Lúc này, một đám người đứng ở trung tâm chỉ huy trên mặt đất, ai nấy đều tỏ ra rất lo lắng căng thẳng.
Một người đàn ông có mái đầu hơi hói, trên người mặc áo sơ mi màu xanh lam vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều vây quanh.
Người đàn ông vừa bước vào này chính là tổng giám đốc của Công ty hàng không Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, Osk Munoz.
“Tổng giám đốc, chúng ta đã mất liên lạc với chuyến bay A4864.”
Nhân viên quản lý tin tức tại trung tâm chỉ huy trên mặt đất nhìn thấy Osk đi vào, âm thanh có chút xúc động.
Sắc mặt lúc này Osk rất khó coi, vì nhận được tin tức này, cho nên ông ta mới tới đây.
“Bao lâu rồi?”
“Đã mười lăm phút rồi.”
Mười lăm phút trước, trung tâm chỉ huy bọn họ vẫn còn trò chuyện cùng cơ trưởng, màn hình quan sát vẫn trình chiếu các thông tin từ độ cao cho đến vị trí, tất cả vẫn diễn biến bình thường. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả thông tin này đột nhiên biến mất toàn bộ khỏi màn ảnh.
Bọn họ đã nỗ lực liên hệ với máy bay rất nhiều lần nhưng vẫn thất bại, dù họ kêu gọi thế nào đi nữa thì cũng không có hồi âm.
Máy bay mới cất cánh chưa đầy nửa giờ đã mất liên lạc.
“Các ngươi báo cảnh sát chưa?” Osk hỏi.
“Sau khi mất liên lạc với máy bay, chúng ta cũng đã thử liên hệ với bọn họ mấy lần nhưng đều thất bại, cho nên chúng tôi lập tức báo cảnh sát rồi.”
Nhân viên quản lý cũng có chút hoảng hốt trong lòng.
“Mọi người tiếp tục thử liên lạc đi.”
Osk cũng hết cách rồi, hiện tại không thể làm gì hơn là mặc cho số phận.
Một chiếc máy bay loại nhỏ chở hành khách mất liên lạc khiến cho tất cả mọi người ở trung tâm chỉ huy dưới mặt đất đều căng thẳng, ai nấy đều rơi vào tâm trạng thấp thỏm.
P.s: truyện flop quá, các đh tương tác để mình bớt buồn nhé :(
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi