Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 209: Máy nghe lén

Trần Mặc ngồi ở trên xe, yên tĩnh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía ghế lái: “Vương Hải, ngươi có quen biết chiến hữu nào cũng là lính xuất ngũ giống ngươi không?”
“Chủ tịch hỏi chuyện này để làm gì?”
Vương Hải hỏi.
“Chỉ là muốn tìm một người có thể đảm bảo an toàn cho người nhà của ta.”
Trần Mặc nói.
Sự việc lính đánh thuê lần trước là một hồi chuông cảnh báo đối với Trần Mặc. Danh tính hiện tại của hắn đã được công bố với công chúng, mà gia đình lại đang không ở bên cạnh, khiến hắn cứ cảm thấy không yên tâm trong lòng. Hắn cần phải tìm một người chăm nom người nhà của mình mới được.
“Ta có thể liên hệ giúp ngươi...”
Vương Hải nói.
“Tiên sinh, tiên sinh.”
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, một người phụ nữ trang điểm đậm lè, quần áo hở hang đột nhiên chạy ra, chắn trước xe của bọn họ.
“Tiên sinh, ta phải đến cao ốc Anh Hào, sắp muộn giờ đi làm đến nơi rồi, có thể cho ta đi nhờ xe của ngươi không?”
Mieko nở nụ cười dịu dàng, khoé mắt như có như không liếc nhìn về phía Trần Mặc và Tiểu Ngư đang ngồi ở hàng ghế sau.
“Xin lỗi.”
Vương Hải nhìn xoáy sâu vào Mieko một lúc, sau đó đóng cửa sổ rồi khởi động xe, không nói lời nào đã lái rời đi.
“Ai da... Người này sao lại như vậy chứ? Không cho đi thì không cho đi, có cần như vậy không? Ta thiếu tiền ngươi sao hả?”
Mieko nhìn theo chiếc xe rời đi, tức đến mức giậm chân.
Mãi đến khi chiếc xe đã rời đi thật xa, Mieko mới lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại: “Noda, máy nghe lén và thiết bị theo dõi đã được gắn vào trong xe, hiện tại ngươi đi xem thử đi.”
“Ok, Mieko, không ngờ rằng tiếng Trung của ngươi lại tốt như thế.”
Ở làng du lịch, Noda đang đeo tai nghe, ngồi trước máy tính, khuôn mặt đầy rỗ chợt lộ ra nụ cười âm hiểm. Tuy nhiên, chưa bao lâu sau, mi tâm hắn ta đã nhíu chặt lại, ngoại trừ tiếng động cơ xe ra, Noda không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
“Mieko, ngươi bỏ thiết bị nghe lén ở chỗ nào vậy? Tại sao không có âm thanh?”
“Bỏ ở dưới đáy xe, thiết bị nghe lén này có thể thu phát được thanh âm trong bán kính ba mét, không thể nào không có âm thanh được, chắc là do bọn họ không nói chuyện thôi.”
Mieko thoáng nhìn xung quanh rồi xoay người rời khỏi.
Suốt dọc đường đi, Vương Hải không hề nói chuyện, Trần mặc cũng trầm ngâm nhìn ra bên ngoài xe. Tiểu Ngư thấy hai người họ không nói chuyện, cô cũng bảo trì không khí trầm mặc.
Sau khi về đến công ty, Trần Mặc một mình đi vào trong phòng thí nghiệm. Các nguyên vật liệu mà hắn cần đều đã được đưa đến, tiếp theo đây lại là một cuộc hành trình nghiên cứu dài miên man.
Chỉ là hắn vừa mới thay quần áo ra, thanh âm của Mặc Nữ đã vang lên.
“Mặc ca ca, Vương Hải đang ở bên ngoài phòng thí nghiệm.”
“Vương Hải?”
Ánh mắt Trần Mặc hơi ngưng trệ. Nếu như không có chuyện gì, Vương Hải tuyệt đối sẽ không lên đến chỗ này làm phiền hắn, chắc chắn là có việc gì đó quan trọng, có lẽ là chuyện mà mình nhờ hắn giúp đã có thông tin rồi.
“Để cho hắn vào đi.”
Không bao lâu sau, Vương Hải đã đi vào văn phòng của Trần Mặc. Hắn nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác định không có người nào khác mới lên tiếng.
“Chủ tịch, ta phát hiện được máy nghe lén và thiết bị theo dõi mini ở dưới đáy xe.”
“Máy nghe lén?”
Thân thể Trần Mặc cứng nhắc: “Chuyện từ lúc nào?”
“Chính là người phụ nữ vừa rồi.”
Vương Hải nói: “Vừa rồi ta đã cảm giác được có chỗ không đúng, nhưng ta vẫn giữ trong lòng không nói ra. Bởi vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên ta nhất thời không tiêu huỷ máy nghe lén và thiết bị theo dõi này.”
Trần Mặc đột nhiên nhớ đến người phụ nữ vừa rồi khiến cho bọn họ phải dừng xe lại.
“Lại có phiền phức tìm đến rồi.”
Tâm trạng Trần Mặc trầm xuống, lại có người có ý đồ với hắn: “Hôm nay đổi một chiếc xe khác đi, tạm thời không cần phải lấy mấy thứ đó xuống.”
“Vâng.”
“Biết được đối phương là người thế nào không?”
Trần Mặc nói.
“Không rõ.”
Vương Hải lắc đầu: “Ta không có mấy phương pháp đặc thù, không thể dò ra được tín hiệu theo dõi.
“Ừm, ngươi rời đi trước, đem máy nghe trộm mang lên đây cho ta, ta sẽ tự mình truy tìm tung tích.”
Trần mặc nói.
“Vâng.”
Sau khi Vương Hải rời đi, Trần Mặc trở về ngồi trên vị trí của mình.
Phiền phức lại tìm đến, khiến Trần Mặc đã không còn tâm trạng đi làm thí nghiệm nữa. Đây không phải là chuyện nhỏ, lần trước là hắn may mắn, nhờ Mặc Nữ phát hiện ra hai tên lính đánh thuê mới tránh được một kiếp. Nếu như lại xuất hiện loại chuyện giống như lần trước, hắn không dám chắc bản thân có thể sống sót như vậy hay không.
“Mặc Nữ.”
“Mặc ca ca.”
Lời của Trần Mặc vừa dứt, trên màn hình hiển thị lập tức nhảy ra một hình ảnh mô phỏng, trên hình ảnh xuất hiện một cô gái nhỏ.
“Máy nghe lén và thiết bị theo dõi vừa rồi mà Vương Hải có nói đến vừa rồi, ngươi có thể dò ra được vị trí tiếp nhận tín hiệu của máy nghe lén không?”
Trần Mặc hỏi.
“Đợi Vương Hải đem máy nghe lén đến, ngươi hãy lập tức dò tìm vị trí cuối cùng của bọn họ.”
“Không cần đâu, ta có thể nhận dạng tất cả tín hiệu trong khu vực này, tra vị trí cụ thể nguồn phát và loại bỏ chúng một cách dễ dàng.”
Trong giọng nói của Mặc Nữ có chút đắc ý.
“Hình thức thì vẫn nên làm.”
Năm phút sau, Vương Hải cầm lên một chiếc máy nghe lén có kích thước cỡ bằng đầu móng tay, hắn nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, suy tư một lúc rồi xoay người rời đi.
Sau khi Vương Hải rời khỏi, trên màn hình nhảy ra mấy chữ: “làng du lịch Lam Hải.”
“Làng du lịch Lam Hải?”
Trầm Mặc rơi vào trầm tư, qua một lúc sau, hắn cầm lấy máy nghe lén giao lại cho Vương Hải.
Khi trở về đến khu làm việc, Trần Mặc mở miệng nói: “Điều tra danh sách khách lưu trú của làng du lịch Lam Hải.”
“Hiểu rõ, Mặc ca ca, xin chờ một lát.”
Một lúc sau, trên màn hình máy tính của hắn đã nhiều thêm một danh sách liệt kê tên và tuổi của rất nhiều người
Sau khi xem qua danh sách một lượt, Trần Mặc chợt chau mày.
Làng du lịch này Lam Hải có rất nhiều du khách nước ngoài lưu trú tại đây, nhưng người phụ vừa rồi lại có gương mặt của người phương đông, cô ta lại trang điểm rất đậm, cho nên không có cách nào nhìn ra được diện mạo thật. Phiền phức rồi đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi