Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1316: Báo danh

Trần Mặc ngồi trên chiếc mô tô bay, quan sát biển hiệu của học viện Thanh Thủy, mặc dù hắn không biết những ký tự này.
Tuy nhiên, hắn biết vị trí của mình nằm trong khuôn viên của học viện Thanh Thủy, bên ngoài là nơi sinh hoạt của học viên, bên trong là nơi giảng dạy và làm việc.
Học viện của người ngoài hành tinh.
Trần Mặc cảm thấy không chân thực nhất.
Một hành tinh trực thuộc một nền văn minh khác đã phát triển thành hệ thống xã hội hoàn chỉnh, hơn nữa trình độ phát triển công nghệ của xã hội ở đây còn mạnh hơn Trái Đất. Nếu không phải nhìn thấy những người ngoài hành tinh với đủ loại hình dạng khác nhau đi qua đi lại ở xung quanh, Trần Mặc sẽ nghĩ rằng đây chính là Trái Đất trong vài chục năm nữa.
Điều gì đang chờ đợi hắn ở phía trước?
Có thể là vô số ẩn số và nguy hiểm! Một tia ý thức tỉnh táo nói cho Trần Mặc rằng đây là một thế giới bị giam cầm bởi nền văn minh, học viện này chỉ là một cái ống nuôi cấy.
Học viện rất to lớn trang nghiêm, nhưng trong mắt Trần Mặc lại trở thành một khu rừng rậm đầy gai góc. Để có thể lấy lại tự do, hắn cần lên kế hoạch trốn thoát thật kỹ lưỡng.
Trên con đường phía trước, hắn sẽ phải đối mặt với vô số chiến sĩ mặc chiến giáp, thêm cả đám người ba mắt đang bí mật quan sát hắn ở nơi tối tăm nào đó.
Bất chợt, Trần Mặc sực tỉnh trong dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt càng ngày càng thanh minh.
Nếu không trốn được, hắn cũng sẽ như những con khỉ bị nuôi nhốt trong phòng thí nghiệm, chết không toàn thây, thậm chí hậu quả còn thê thảm hơn nữa, mà kết cục bị giam cầm suốt đời thì càng làm lòng người lạnh lẽo.
Trong vũ trụ xa xôi sâu thẳm, Tiểu Ngư và gia đình đang chờ đợi hắn quay về.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trần Mặc khôi phục sự bình tĩnh trước đó, hắn bấm vào thiết bị chứng minh trên tay, ấn nút tăng tốc mô tô rồi tiến vào cổng học viện.
“Xin chào, ta là Trần Mặc, ta đến đây để báo danh.”
Trần Mặc lái mô tô bay và đáp xuống trước một văn phòng, hắn bước vào đó. Hắn đã đi tìm một lúc lâu thì mới biết đây là văn phòng báo danh, vừa rồi hắn cũng mới học được một vài ngôn ngữ chung của liên minh vũ trụ bằng máy phiên dịch.
Người đàn ông ba mắt sắp xếp cho hắn vào đây, nhất định cũng đã đăng ký học tịch cho hắn. Đối với những người đó, việc đăng ký học tịch ở đây chẳng qua chỉ là một câu nói, tuy rằng Trần Mặc cũng không hiểu mục đích của người đàn ông ba mắt khi đưa mình tới đây.
Giáo viên trong văn phòng liếc nhìn Trần Mặc một chút, cầm một chiếc máy ảnh, hướng về phía hắn rồi nhấn nút chụp hình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn, rồi giao ra một tấm thẻ có in hình.
“Đây là lớp của ngươi, tự đi báo danh đi.”
Giọng điệu của vị giáo viên này lộ rõ vẻ khinh thường. Trong học viện Thanh Thủy có rất ít học sinh chuyển trường, bọn họ đều là những người đi vào bằng cửa sau hoặc quan hệ gia đình, cho nên không chỉ giáo viên mà cả học sinh ở đây cũng coi thường loại người này.
Trần Mặc phớt lờ thái độ của vị giáo viên kia, thản nhiên nhìn thẻ học sinh của mình.
Hắn vẫn không thể hiểu được chữ viết, chỉ có thể xác định lớp học bằng máy phiên dịch, nhưng hắn không biết cách phát âm của những từ này.
Bây giờ hắn rất muốn học ngôn ngữ của thế giới này, nếu không thể hiểu được tiếng nói của người dân nơi đây, thì không có khả năng thoát khỏi sự khống chế của nền văn minh Tam Nhãn.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Trần Mặc đã tìm được lớp của mình, lớp nghiên cứu phát triển thuộc khoa Vật lý ban 9.
Một giáo viên dẫn hắn vào lớp học.
Giáo viên này tên là Crane, là tên gọi theo phiên âm Trái Đất, ông ta đưa Trần Mặc vào phòng học, tìm chỗ ngồi cho hắn rồi tiếp tục giảng giải kiến thức trên lớp. Những học sinh với nhiều hình dạng khác nhau trong lớp tò mò liếc nhìn học sinh mới chuyển đến, sau đó bắt đầu thì thầm bàn tán với nhau.
Những người bạn học này có hình dáng rất khác biệt. Dù sao, mỗi người trong số họ đều không giống “người Trái Đất”, phong cách quần áo cũng khác biệt. Trần Mặc có thể ngửi thấy một số mùi vị đặc biệt hoà lẫn với nhau trong không khí, không hôi nhưng không thơm, hắn có chút thắc mắc liệu bọn họ có dùng nước hoa để che đi mùi vị thực sự của bản thân hay không.
“Sinh mệnh này từ đâu đến? Ta chưa từng thấy người như vậy!”
“Ai mà biết được? Có thể là mới tới đây, liên quan gì tới chúng ta!”
“Nhìn khá đẹp trai mà, chắc là giống đực! Có lẽ hắn ta là sinh mệnh vừa đến tinh cầu này. Hoàn, ngươi có muốn thử xem không?”
“Với cái bộ dạng đó của hắn ta sao? Kiểu gì không làm cho người bà đây dính đầy chất nhầy!”
“…” Khóe miệng Trần Mặc co quắp.
Hắn ngồi trong góc lớp, tuy thính giác nhạy bén, nhưng hắn không thể hiểu họ đang nói gì. Chỉ là máy dịch treo bên tai đã dịch hết những lời xì xào bàn tán của hai bạn học nữ bên cạnh, khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Trần Mặc nhìn xung quanh, cảm thấy mình lạc quẻ với hoàn cảnh xung quanh, không biết là do mình chưa thích nghi được với sự bài xích của môi trường, hay do bị nền văn minh kiểm soát.
Sách vở là một thiết bị tương tự như máy tính bảng, Trần Mặc vẫn không thể hiểu được chữ trên đó.
Thầy Crane vẫn đang giảng bài, tốc độ nói rất nhanh, máy phiên dịch đã truyền đạt từng lời của ông ta cho Trần Mặc nghe, chỉ là hắn không thể hiểu được nhiều từ chuyên môn, cho nên thông tin thu được rất đứt quãng.
Về cơ bản, Trần Mặc hiểu mình đang học về công nghệ lơ lửng, thỉnh thoảng có pha chút công nghệ của cơ giáp.
Những người khác lắng nghe rất cẩn thận, ghi chú rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi