Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1345: Hang động trên bầu trời?

Đáng sợ quá.
Trong ấn tượng của Lang Nguyệt, từ trước đến nay, chưa một ai có số liệu khủng khiếp như thế.
Vị chuyên gia chiến giáp này quá khủng bố.
Lang Nguyệt đột nhiên hiểu ra, Trần Mặc có lẽ thuộc về loại người thứ nhất, không bận tâm số liệu. Người sở hữu số liệu đáng sợ như vậy làm sao có thể là tay mới, kêu chuyên gia chiến giáp lớn mạnh của sao Thanh Thủy tới đây cũng chưa chắc có số liệu này.
Mặc dù né tránh chướng ngại vật là kỹ năng cơ bản của việc điều khiển chiến giáp, nhưng lại rất quan trọng.
Kỹ xảo này đòi hỏi ba sự kết hợp giữa tính năng dũng mãnh của chiến giáp, trình độ điều khiển của chuyên gia chiến giáp và năng lực phản ứng của chuyên gia chiến giáp. Bài kiểm tra cấp tím càng là biến thái trong biến thái, trong đó, bãi tập sẽ biến thành một nơi dày đặc chướng ngại vật bay loạn xạ với vận tốc vượt quá tốc độ âm thanh.
Dưới tốc độ này, Trần Mặc lại có thể đạt được số điểm bình quân gần chín mươi, thành tích này chỉ có thể dùng kinh khủng để hình dung. Tám mươi điểm là một cảnh giới, chín mươi điểm lại là một cảnh giới khác, những người có thể đạt được từ chín mươi điểm trở lên, cơ bản đều là cao thủ hàng đầu.
Điều này có nghĩa, phản ứng và thị lực của Trần Mặc đều đã vượt mức tốc độ âm thanh. Đối với kỹ thuật né tránh cận thân khó nhất, người không có thực lực dũng mãnh, thì nhất quyết không thể nào làm được.
Né tránh cận thân là nền tảng quan trọng nhất của hạng mục chiến đấu.
Chuyên gia chiến giáp có khá nhiều thủ đoạn và vũ khí tấn công đường dài, nhưng khi cấp độ của chiến giáp ngang sức ngang tài, cận chiến trở thành yếu tố quan trọng nhất.
Khả năng phòng ngự của chiến giáp hiện giờ rất mạnh mẽ, các thủ đoạn tấn công đường dài rất dễ bị vô hiệu quá, lực uy hiếp đối với đối phương cũng có hạn. Vì lẽ đó, mỗi khi mua sắm chiến giáp tuỳ chỉnh, các nhà sản xuất áo giáp sẽ mô tả các đặc điểm của vật liệu trên áo giáp, mức độ tấn công và nhiệt độ mà nó có thể chịu được.
Tuy nhiên, vũ khí cận thân có sức công phá khủng khiếp hơn vũ khí tầm xa, hãy thử tưởng tượng xem, nếu các đòn tấn công tầm xa của mình không thể phá vỡ phòng ngự chiến giáp của kẻ địch, sau đó lại bị áp sát bởi một cao thủ cận chiến, điều đó đáng sợ biết chừng nào? Trận chiến kết thúc chỉ trong chốc lát.
Mà khả năng né tránh chướng ngại vật mạnh tới mức nào, thì chứng tỏ khả năng đối kháng cận thân sẽ nhanh nhẹn bấy nhiêu. Tuy nó không thể thay thế thực chiến chân chính, nhưng rất rõ ràng, người muốn có được thành tích này, thì chắc chắn phải có tốc độ phản ứng siêu phàm.
Lang Nguyệt nghiêm túc đọc thành tích của Trần Mặc, suy nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn xóa bỏ tất cả, đồng thời ghi nhớ lại họ tên của hắn.
……
…..
“Bi bi bi!”
Trần Mặc dẫn con thú nhỏ về tới nhà, liền ném nó lên trên ghế sofa. Tên nhóc này có tính khí khá lớn, còn biết chỉ tay vào Trần Mặc mà chửi bới một trận, chỉ vì hắn không chế tạo áo giáp chiến đấu cho nó, cho nên nó sinh hờn dỗi.
Trần Mặc không biết nên làm sao với nó, hắn vốn dĩ cũng không muốn nuôi nó, nhưng nó lại ở lì không đi.
“Hôm nay muốn ăn gì?” Trần Mặc hỏi.
Con thú nhỏ nghe thấy Trần Mặc muốn nấu cơm, dáng vẻ ngạo nghễ của nó nhanh chóng biến mất, nét mặt trở nên sáng bừng.
Nó lập tức nhảy tới bên cạnh tủ lạnh, chỉ vào mấy quả trứng gà to, lại chỉ sang thịt của một loài thú, sau đó phấn khởi nhìn Trần Mặc, không quên liếm lưỡi thèm thuồng, vứt bỏ toàn bộ sự buồn bực vừa rồi ra sau đầu.
“Đồ háu ăn.”
Trần Mặc lấy ra hai món đồ theo sự lựa chọn của con thú nhỏ, lại lấy thêm một số thức ăn mà mình cần rồi đi vào nhà bếp.
Quãng thời gian này, Trần Mặc kiên trì công việc nghiên cứu và huấn luyện mỗi ngày để chuẩn bị cho kế hoạch thoát khỏi sao Thanh Thủy, vậy nên hắn cần phải bổ sung rất nhiều năng lượng, nhưng thức ăn lỏng hữu cơ quá kinh tởm, chỉ đành phải tự mình nấu đồ ăn.
Kết quả, khẩu vị của con thú nhỏ cũng dần dần bị nuông chiều quen thói, thường xuyên quấn quýt hắn lấy đồ ăn.
Đối với con thú nhỏ, không việc gì mà một bữa ăn không thể giải quyết, nếu không giải quyết được, đó chính là ăn chưa đủ.
Con thú nhỏ nhìn thấy Trần Mặc nấu cơm, nó nhảy lên vai của Trần Mặc, nằm sấp trên đó nhìn hắn nấu cơm, đôi mắt tinh xảo đặc sắc cũng không hề chớp đống, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng ra.
Không bao lâu sau, con thú nhỏ đột nhiên có cảm giác gì đó, nó bỗng chốc ngẩng đầu lên, tỏ ra hơi nóng nảy.
“Bi bi! Bi bi bi…”
“Làm gì hả? Cơm chưa chín mà.” Trần Mặc xách con thú nhỏ nóng nảy rồi để sang một bên.
“Bi bi~”
Con thú nhỏ kéo tay của Trần Mặc, chỉ ra bầu trời bên ngoài, sau đó bắt đầu khoa tay múa chân vẽ “Hình tròn”.
“Trên trời có hang ư?” Trần Mặc mỉm cười hỏi.
“Bi!”
Con thú nhỏ rất nghiêm túc gật đầu, khiến Trần Mặc ngây người.
Trần Mặc không màng tới những thứ khác, lập tức xách con thú nhỏ đặt về bờ vai, lau khô hai tay rồi bước ra ngoài cửa.
Bầu trời vẫn một màu xanh như mọi khi, thành phố Nguyên Điểm khổng lồ trên bầu trời không có biến đổi, cũng không thấy hang động mà con thú nhỏ hình dung ở đâu cả.
“Bi bi~”
Con thú nhỏ chỉ lên bầu trời, lại bắt đầu vẽ vời.
“Ta cũng không nhìn thấy có hang động, tạm thời cũng không thể ra ngoài.”
Trần Mặc ngước đầu lướt nhìn bầu trời, vẫn không có tiếng động gì, hắn tức khắc quay về trong nhà.
Hắn đoán có lẽ con thú nhỏ này phát hiện được thứ gì đó đặc biệt, nhưng hiện giờ, hắn vẫn đang mắc kẹt ở sao Thanh Thủy, nói một cách nghiêm khắc, bản thân vẫn đang trong trạng thái bị cầm cố, căn bản không tài nào phát huy sức mạnh.
“Bi~”
Con thú nhỏ bày ra vẻ mặt tiếc nuối, ngẩng đầu nhìn sang chân trời, lại nằm sấp xuống bờ vai của Trần Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi