Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 465: Mua sắm

Trần Mặc đương nhiên không biết người ta đang nghĩ gì về mình. Bởi vì là ông chủ lớn của Kiến Hành Quân, thân phận trở nên nhạy cảm, diện mạo của hắn cũng sớm bị giới truyền thông phơi bày, nên mỗi khi ra ngoài thì phải đeo khẩu trang để không ai nhìn rõ được tướng mạo.
Các sự kiện ra mắt sản phẩm, bao gồm máy đo địa chấn, robot thông minh và nhiều cuộc hội thảo trước đó nữa, Trần Mặc đã là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong nước từ lâu. Hắn cũng được các phương tiện truyền thông lớn gọi là người ưu tú trong số các thanh niên của thế hệ này, đồng thời cũng là người tình trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ. Ngay cả bây giờ, trên mặt báo vẫn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số tin tức về hắn. Chỉ cần là người thường xuyên để ý đến tin tức, thì đều ít nhiều đã nhìn thấy qua ảnh của Trần Mặc.
Nếu bất cẩn bị nhận ra trong lúc dạo phố, hắn sẽ bị vây xem như quốc bảo gấu trúc. Đương nhiên Trần Mặc cũng không muốn bị người khác chụp ảnh rồi tung lên mạng, dù sao thì hắn cũng không muốn đời sống riêng tư của mình bị biến thành thông tin giải trí.
Vì để tránh những điều phiền hà không cần thiết, có thể yên bình đi dạo phố cùng Tiểu Ngư, nên mỗi lần cùng Tiểu Ngư đi ra ngoài, hắn đều sẽ đeo khẩu trang hoặc kính râm.
"Tối nay, coi như ngươi là ví tiền của ta! Ta sẽ mua cho ngươi nghèo luôn."
Tiểu Ngư cười nói.
"Lý tưởng lớn."
Ánh mắt Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư đầy cưng chiều: "Nếu như trong một buổi tối mà ngươi có thể khiến ta nghèo như lời ngươi nói thì chứng tỏ ngươi rất giỏi. Đi thôi, muốn mua gì cũng được."
"Mốt theo đuổi con gái hiện giờ đều là khoác lác sao? Mỹ nữ à, cô dễ lừa quá rồi."
Một người phụ nữ đi bên cạnh hai người, đúng lúc nghe được lời nói này của Trần Mặc, cô ta không kìm được bèn liếc mắt khinh bỉ Trần Mặc .
Tiểu Ngư cười rộ lên khanh khách, tinh nghịch mà nhìn Trần Mặc: "Có phải ta dễ lừa quá không?"
Trần Mặc hơi bất đắc dĩ, hắn cũng có chút xấu hổ vì bị người ta mỉa mai: "Đúng là dễ lừa, nếu không thì sẽ không bị ta lừa về nhà dễ như vậy."
"Sướng nhất ngươi."
Tiểu Ngư nhẹ nhàng bóp cánh tay Trần Mặc, nụ cười ngọt ngào lưu lại trên khuôn mặt.
"Qua bên kia đi! Mua quần áo cho ngươi."
Trần Mặc chỉ vào một cửa hàng khá sang trọng, nói.
"Được."
Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt tay Trần Mặc đi về phía cửa hàng quần áo phía trước. Dáng vẻ của hai người không khác gì những cặp tình nhân bình thường.
"Chào tiên sinh, chào tiểu thư, hoan nghênh đã đến đây."
Vừa mới bước vào cửa hàng, nữ nhân viên của cửa hàng liền mang nụ cười chuyên nghiệp tiến lên tiếp đón.
Trần Mặc gật đầu một cái rồi đi dạo trong cửa hàng cùng Tiểu Ngư. Không lâu sau, Tiểu Ngư liền nhìn đến một chiếc váy tơ lụa màu vàng nhạt trong tủ của cửa hàng.
Đơn giản ưu nhã, đường nét mềm mại, cực kỳ hợp với phong cách của Tiểu Ngư, khiến cho ánh mắt của Trần Mặc cũng sáng lên.
"Có thể lấy xuống thử không?"
Trần Mặc nói với nữ nhân viên đứng bên cạnh.
"Có thể, thưa ngài."
Nữ nhân viên cửa hàng gật đầu, không kìm được liếc nhìn người đàn ông đang đeo khẩu trang này: "Trang phục phong cách này là do đích thân nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế, mỗi bộ chỉ có một."
"Hay là thôi đi, hơn một vạn, đắt quá."
"Không có tiền đồ."
Trần Mặc cười, gõ nhẹ một cái lên trán Tiểu Ngư.
Thẻ ngân hàng và thẻ phụ của hắn đều ở trong tay Tiểu Ngư, không giới hạn mức chi tiêu, vậy mà cô gái này lại chưa bao giờ chịu mua những bộ quần áo và mỹ phẩm quá đắt tiền, chỉ khi nào mua đồ cho hắn thì cô mới sẵn sàng chi tiền.
"Ta vốn không có tiền đồ mà."
Tiểu Ngư sờ sờ đầu, le lưỡi, như một cô gái nhỏ nũng nịu.
Trần Mặc bảo nữ nhân viên của cửa hàng lấy váy xuống rồi đưa cho Tiểu Ngư để cô đi thử đồ. Không lâu sau, Tiểu Ngư đi từ phòng thay đồ ra.
Khi Tiểu Ngư đi ra, bầu không khí trong cửa hàng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, những người đang xem quần áo trong cửa hàng không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía Tiểu Ngư.
Sau khi Tiểu Ngư dùng thuốc phát triển tiềm năng, đôi chân của cô đã dài hơn một chút, những đường nét trên cơ thể cũng trở nên hoàn hảo hơn.
Mái tóc dài buông ngang lưng, làn da trắng như kem như ẩn như hiện dưới mái tóc đen. phối với váy có một chiếc nơ con bướm gài trên eo, tạo ra khí chất đơn giản nhưng không hề đơn điệu, tao nhã mà không hở hang. Khí chất vốn có của cô toát lên nét mềm mại thanh lịch, nhưng những đường nét của chiếc váy lại càng khiến cô trở nên xuất trần.
"Thưa tiên sinh, bạn gái của ngài thật xinh đẹp."
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh không kìm được liền nói cùng với sự ước ao. Cô ấy đang suy nghĩ không biết rốt cuộc người đàn ông đang đeo khẩu trang này phải ưu tú đến mức nào mới có được một người bạn gái xinh đẹp như vậy.
Trần Mặc không bàn luận gì, mỉm cười. Tiểu Ngư chưa thể được coi là mỹ nhân xinh đẹp nhất, nhưng khí chất của cô thì chắc chắn là độc nhất vô nhị.
"Thế nào?"
Tiểu Ngư đi tới trước mặt Trần Mặc.
"Người xinh đẹp, váy cũng xinh đẹp, trên dưới đều vừa vặn, rất hợp với ngươi."
Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư từ trên xuống dưới, cười gật đầu.
Nghe được lời khen của Trần Mặc, mắt Tiểu Ngư cong thành hình bán nguyệt, trong lòng ngọt ngào như được rót mật.
"Mua váy."
Trần Mặc nói với nữ nhân viên của cửa hàng đang đứng bên cạnh.
"Được."
Trên khuôn mặt của nữ nhân viên lộ ra vẻ vui mừng, không ngừng gật đầu. Giá của chiếc váy này không hề thấp, phần trăm cô ta được trích cũng phải ngang với lương một tuần lễ.
Mua váy xong, Trần Mặc lại muốn Tiểu Ngư thử thêm một số bộ đồ khác, cuối cùng thì rời khỏi cửa hàng quần áo với nụ cười của nữ nhân viên bán hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi