Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 429: Cơ hội?

Lý Thành Chi lấy một tập tài liệu từ trong cặp táp ra rồi đưa cho Trần Mặc: "Dựa theo những gì đã thỏa thuận từ trước, chúng ta sẽ trả cho ngươi một vạn tệ trên mỗi đơn vị thuốc được sản xuất."
"Đây là bảng tổng kết à?"
Trần Mặc chỉ tập tài liệu.
"Không phải, ngươi cũng biết rồi đấy, sản lượng sản xuất là vấn đề tuyệt mật. Nếu ngươi muốn xem thì ta vẫn có thể đưa ngươi đến để kiểm tra, nhưng ta không thể đem bảng tổng kết ra bên ngoài."
Lý Thành Chi nói.
"Thế đây là gì?"
Trần Mặc vừa hỏi vừa nhận lấy tập tài liệu của Lý Thành Chi rồi bắt đầu lật xem.
"Đây là bản thỏa thuận cấp phép công nghệ giữa ngươi và chúng ta, trong đó có các điều khoản độc quyền và bảo mật. Chúng ta đã đóng dấu vào bản thỏa thuận này rồi, chỉ cần ngươi ký tên và đóng dấu nữa thôi là văn bản này sẽ chính thức có hiệu lực. Quá trình này cũng giống như là những thủ tục bình thường."
"Hả? Chu đáo quá."
Trần Mặc lật xem bản thỏa thuận sơ qua một lần, thấy không có vấn đề gì thì cầm bút lên ký tên của mình, sau đó trả lại một bản cho Lý Thành Chi.
"Công tác quyết toán sẽ được thực hiện vào ngày 31 tháng 12 hàng năm, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của ngươi. Một vạn tệ cho một đơn vị thuốc, coi như là số sau thuế, không cần phải nộp thuế."
"Được."
Trần Mặc cười nói.
Trần Mặc thậm chí còn không biết trong tài khoản của mình có bao nhiêu tiền, dù sao hắn cũng chưa từng xem kỹ.
Hắn vốn dĩ không dùng đến tiền, quần áo và đồ dùng hàng ngày thì đều được Tiểu Ngư mua cho. Còn mỗi lần hắn tiêu tiền thì đều là lúc đi dạo phố cùng Tiểu Ngư, hoặc khi hắn muốn mua quà cho Tiểu Ngư, nhưng lần nào cũng là thanh toán bằng điện thoại di động hoặc là quẹt thẻ, cho nên hắn cũng không rõ con số trong thẻ của mình là bao nhiêu.
Bảo sao Jack Ma lại tuyên bố rằng ông ta không quan tâm mình có bao nhiêu tiền. Trước đây Trần Mặc không hiểu, nhưng đến bây giờ hắn mới nhận ra, quả thực tiền chỉ là những con số lạnh như băng.
"Còn một chuyện khác nữa."
Sau khi cất bản thỏa thuận đi, Lý Thành Chi nói: "Lần trước ngươi có nói, ngươi muốn để mấy người Vương Hải sử dụng thuốc phát triển tiềm năng."
"À? Thế nào rồi?"
Trần Mặc hơi lay động.
"Cấp trên đồng ý rồi."
Lý Thành Chi gật đầu: "Nhưng cấp trên muốn ngươi phải báo cáo lại những người cần sử dụng thuốc. Nếu cần thiết thì chúng ta có thể tiêm thuốc cho bọn họ, đây là chuyện quan trọng nên mong ngươi có thể thông cảm."
"Hoàn toàn được."
Trần Mặc gật đầu, hắn sẽ cho Tiểu Ngư và những người thân cận của hắn sử dụng thuốc phát triển tiềm năng này.
"Vậy ngươi hãy lên danh sách các đối tượng sẽ sử dụng thuốc rồi liên lạc lại với ta sau. Có điều, một khi bọn họ sử dụng thuốc phát triển tiềm năng thì phải ký một bản thỏa thuận bảo mật."
Lý Thành Chi nói.
Sau khi nói chuyện xong với Trần Mặc, Lý Thành Chi liền đứng dậy rời đi.
Lý Thành Chi đi rồi, Trần Mặc trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói: "Mặc Nữ, báo cho Vương Hải, Bạch Trân Châu, Hắc Ưng và A Nam đến phòng làm việc của ta."
….
….
Bốn người Vương Hải, Bạch Trân Châu, Hắc Ưng và A Nam tiến vào khu văn phòng thì thấy Trần Mặc đang ngồi làm việc trên ghế.
Hiện giờ, bọn họ đang thay phiên nhau phụ trách quản lý hệ thống an ninh của trụ sở Tổ Kiến. Bên cạnh đó, bọn họ cũng phụ trách vấn đề an toàn của Trần Mặc, những người thân của hắn, đôi khi còn có cả Triệu Mẫn và Tiểu Ngư.
Tuy nhiên, rất ít khi cả bốn người lại đi gặp chủ tịch cùng một lúc như thế này. Vương Hải, Bạch Trân Châu, Hắc Ưng và A Nam hiện đang rất kinh ngạc khi nhận được lệnh triệu tập của Trần mặc.
"Chủ tịch, ngươi tìm chúng ta sao?"
Vương Hải mở lời.
"Lại đây, ngồi xuống rồi nói chuyện."
Trần Mặc dừng gõ phím rồi nhìn về phía bốn người.
Chờ cho tất cả bốn người cùng ngồi xuống, Trần Mặc lại nói tiếp: "Các ngươi làm việc ở đây cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ!?"
Cả bốn người đều không hiểu vì sao Trần Mặc lại hỏi như vậy, nhưng bọn họ vẫn gật đầu cùng nhau.
"Có biết lần này ta gọi các ngươi đến đây là để làm gì không?"
Trần Mặc gây tò mò.
Bốn người quay ra nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
"Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là vì muốn cho các ngươi một cơ hội."
Trần Mặc nói.
"Cơ hội?"
Bốn người có chút mơ hồ, nhưng vẫn chờ đợi Trần Mặc nói tiếp.
"Chuyện mà ta phải nói tiếp theo đây là tuyệt mật, nếu như các ngươi muốn nghe thì ký vào bản thỏa thuận này."
Trần Mặc lấy ra bốn tập giấy, giao cho bốn người Vương Hải: "Còn nếu như không muốn nghe, thì có thể đứng dậy rời đi ngay bây giờ."
Tuyệt mật?
Trên mặt bốn người lại hiện lên vẻ nghi ngờ.
Bọn họ đều từng là những nhân sự đặc thù, nên không xa lạ gì với loại thỏa thuận bảo mật này.
Sau khi suy nghĩ một chút, Vương Hải cầm bút lên rồi ký tên mà không cần xem xét nội dung thỏa thuận. Hắn vốn là người đầu tiên đi theo Trần Mặc, cho nên hắn tin tưởng Trần Mặc sẽ không lừa mình.
Ba người còn lại cũng cầm bút lên và ký tên. Trong số những nhân viên an ninh của công ty, bọn họ là người thân cận với Trần Mặc nhất, cho nên cũng tương đối hiểu con người của hắn. Bọn họ có thể khẳng định Trần Mặc sẽ không hãm hại bọn họ, mà bọn họ vốn dĩ cũng không có gì để Trần Mặc lừa gạt.
Trần Mặc hiện giờ đang là tỷ phú, hắn muốn cái gì là có cái đó, cho nên không cần thiết phải hãm hại mấy người bọn họ. Hơn nữa, cả bốn người đều rất tò mò “cơ hội” mà Trần Mặc đang nhắc tới là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi