Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1400: Ngày giỗ tổ của bộ tộc Manshan

Tuoli đã đợi sẵn ở bên ngoài, khi nhìn thấy Trần Mặc đi ra khỏi khoang nghỉ ngơi, hắn ta lập tức tiến lên chào hỏi.
“Sao vậy?” Trần Mặc hỏi.
Thật lòng mà nói, hắn khá thích cậu nhóc rất thông minh này.
“Ông nội bảo ta tới mời ngươi tới dự ngày giỗ tổ của bộ tộc Manshan, chúng ta cũng sắp bắt đầu làm lễ rồi!” Tuoli hào hứng nói.
“Ngày giỗ tổ?”
Trần Mặc hơi sửng sốt, lập tức đi theo Tuoli rời khỏi phi thuyền.
Lang Nguyệt vẫn chưa thích ứng với lực hấp dẫn của hành tinh Manshan, nên không thể tham gia lễ giỗ tổ, chỉ có thể nhìn Trần Mặc và Tuoli rời phi thuyền với ánh mắt ghen tị. Cô ta và con thú nhỏ ghé sát vào cửa sổ phi thuyền, nhìn bữa tiệc ăn mừng của bộ tộc Manshan ở bên dưới.
Bên ngoài cửa sổ, không khí vui mừng lan tràn khắp muôn nơi.
Vào lúc này, hơn 30 vạn thành viên bộ tộc Manshan tập trung tại một khoảng đất trống lớn nhất trong làng để tiến hành các hoạt động tế lễ để thờ cúng tổ tiên.
Ngoài ra, nơi này cũng là khu sinh hoạt chung và không gian tổ chức các hoạt động kỷ niệm trong năm của người Manshan.
Ngày giỗ tổ của bộ tộc Manshan được diễn ra mỗi năm một lần và kéo dài hơn 700 năm, đây cũng là ngày kỷ niệm tổ tiên của bộ tộc Manshan đặt chân tới hành tinh này và bắt đầu cuộc sống mới.
Lúc đầu, người Manshan chỉ tổ chức một buổi lễ ăn mừng thời khắc tái sinh của bản thân sau hành trình lênh đênh vô định trong không gian vũ trụ suốt hàng ngàn năm, và hoạt động này đã dần dần trở thành truyền thống quan trọng nhất của bọn họ.
Tuoli vừa đi vừa giải thích nguồn gốc của ngày giỗ tổ cho Trần Mặc.
Ngay khi nghi thức tế lễ kết thúc, cũng là vừa lúc màn đêm buông xuống, lửa trại bắt đầu dấy lên.
Mười đống lửa cao hơn mười thước bập bùng toả sáng, hàng đống bếp củi lớn nhỏ với đủ loại thịt nướng và hoa quả, cộng với thảm thực vật huỳnh quang trải rộng khắp nơi, tất cả những điều này đã khiến cho toàn bộ thôn làng tràn ngập sắc màu thơ mộng.
Quy mô của bộ tộc Manshan không hề nhỏ, nhân số vượt quá 30 vạn người từ già đến trẻ, tương đương với một thị trấn trên trái đất. Tuy nhiên, kể từ khi tổ tiên bộ tộc Manshan đổ bộ lên hành tinh này cho đến nay đã hơn 700 năm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có một số ít tộc nhân như thế, điều này đã cho thấy môi trường sinh sống ở đây khắc nghiệt tới mức nào.
“Tiên sinh, chúng ta sắp tổ chức tiết mục khiêu vũ rồi, ngươi có muốn khiêu vũ không?” Tuoli chỉ về phía đống lửa lớn phía xa với vẻ mặt hưng phấn.
“Không, ngươi đi đi.”
Dường như mỗi sinh vật gốc carbon đều có một loại niềm tin vào ngọn lửa từ trong gen, vậy nên người Manshan ở đây cũng có thói quen nhảy múa xung quanh đống lửa trong tiếng đệm của trống.
Sau khi bảo Tuoli đi qua đó, Trần Mặc bất chợt thấy một bóng người đang ngồi bên đống lửa nhỏ, vậy nên bèn bước tới đó.
“Ngươi không đi khiêu vũ à?’
Trần Mặc ngồi bên cạnh Jingger, lên tiếng hỏi.
Trần Mặc cũng có ấn tượng tốt về Jingger, tuy rằng hắn ta là người ít nói lạnh lùng, lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ “người sống chớ lại gần”, nhưng chỉ những ai thực sự tiếp xúc với Jingger, thì mới biết là hắn ta cũng khá dễ nói chuyện.
“Ta không quen.”
Jingger lặng lẽ nhìn đám người đang nhảy múa quanh đống lửa phía xa, thỉnh thoảng lại cúi đầu mân mê đồ vật trên tay, đó là một cục xương đen to bằng ngón tay út, Trần Mặc cũng không biết là hắn ta đang chạm khắc cái gì.
Trần Mặc cầm lấy cốc rượu trái cây trong tay, sau đó nhấp một ngụm.
Đó là một thức uống lên men có vị chua ngọt của người Manshan, tuy nó mang lại cảm giác không tệ lắm, nhưng rốt cuộc cũng không phải là rượu.
“Ngươi thích điêu khắc à?”
“Lúc không có chuyện gì làm thì vui đùa một chút.”
Một lúc sau, Jingger đưa khúc xương đã được chạm khắc cho Trần Mặc rồi cất con dao găm đi.
“Tặng ngươi.”
“Tặng ta?”
Trần Mặc không khỏi kinh ngạc, tên Jingger kín kẽ như cái hũ nũt này lại tặng quà cho hắn sao?
Hắn nhận lấy khúc xương, nhận ra nó đã được chạm khắc giống như một mặt dây chuyền, sau đó phát hiện một mặt dây chuyền tương tự trên cổ Jingger, cũng là màu đen và cũng được làm từ một loại chất liệu.
“Đây là khúc xương cứng nhất trên người con thú đen mà ngươi đã giết.” Jingger cầm lấy rượu hoa quả bên cạnh uống một ngụm: “Các tộc nhân thích đeo đoạn xương của con thú mạnh nhất mà họ đã săn được trên người nhằm thể hiện sức mạnh của bản thân.”
“Cám ơn ngươi.” Trần Mặc cũng không khách sáo, lập tức đeo mặt dây chuyền xương lên cổ, đồng thời cảm nhận một chút lành lạnh từ nó: “Cái mà ngươi đang đeo cũng là xương của con thú đen sao?”
“Ừ, ta đã từng săn được một con thú đen vào hai năm trước.” Jingger thản nhiên nói: “Ngươi tìm được cách rời đi chưa?”
“Ta tìm được rồi, nhưng tạm thời không thể rời đi.”
Trần Mặc lắc đầu.
Hắn cần xây dựng một thứ gì đó có thể mở ra lối vào không gian tiểu vũ trụ, và việc đó đòi hỏi kha khá thời gian.
“Thế giới của ngươi trông như thế nào?”
“Tốt hơn ở đây, nhưng cũng tàn nhẫn hơn ở đây, rất khó miêu tả.”
Trần Mặc uống cạn ly rượu trái cây, cầm lấy thịt nướng từ tay Jingger, sau đó ngẩng đầu nhìn đống lửa trước mặt.
Khi hai người nói chuyện, tiết mục chúc mừng khác đã bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi