Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1305: Tiến vào boongke trú ẩn

“Một vài tin nhắn chào mừng.”
Ransu và Torrel thoải mái cười to.
“Chúng ta hình như đã cướp đồ chơi của bọn họ, cho nên bây giờ bọn họ đã coi chúng ta như những kẻ xâm nhập, khởi động rất nhiều vũ khí ở bên dưới để đề phòng chúng ta.”
Đầu Thằn Lằn thè chiếc lưỡi dài nhỏ của mình, tiện tay ấn vài lần vào thiết bị, tất cả các hình chiếu về cấu trúc của trạm vũ trụ đều hiện ra trước mặt bọn họ.
“Loại đồ chơi này chỉ được sử dụng ở các nền văn minh cấp thấp với quy mô hành tinh và hằng tinh, có thể được xem là một con phi thuyền kiểu cách đơn giản. Nó không có nhiều giá trị đối với chúng ta, nhưng lại rất quý giá đối với các sinh vật ở đây.”
Các sinh vật ngoài hành tinh chỉ liếc nhìn hình chiếu của trạm vũ trụ, sau đó lại dời sự chú ý sang Khổng Thành.
Một sinh vật không thông minh vẫn có tính công kích nhất định, huống chi là một nền văn minh trí tuệ đang phát triển quá độ.
Tuy nhiên, ngay cả khi Đầu Thằn Lằn nói là loài người trên Trái Đất đang chĩa vũ khí về phía mình, các sinh vật còn lại trên phi thuyền cũng không quá quan tâm, bởi vì bọn họ có thể tiêu diệt hành tinh này chỉ với một cái búng tay.
Không một người ngoài hành tinh nào quan tâm đến sự chào đón của con người, cũng không có người ngoài hành tinh nào để ý đến sự tức giận của một nền văn minh cấp thấp như Trái Đất.
Bọn họ bắt giữ con người trên trạm vũ trụ để phiên dịch thông tin, một phần là vì tò mò thông điệp từ Trái Đất bao hàm nội dung gì, đồng thời cũng để thu thập ngôn ngữ của nền văn minh này.
“Loại sinh vật này là chủng tộc nhân loại điển hình nhất, cơ thể mỏng manh yếu ớt, nhưng bộ não lại cực kỳ phát triển. Bọn họ chính là mẫu vật cực kỳ phù hợp với nghiên cứu sinh vật hình người của ta.”
Torrel nhìn Khổng Thành và những một số phi hành gia đang bị bắt giữ bằng ánh mắt hài lòng.
“Vậy bây giờ chúng ta hành động được chưa?” Ransu hỏi.
“Ừ.” Torrel gật đầu: “Tại sao chúng ta không cùng nhau hợp tác? Ngươi khảo cổ, ta nghiên cứu sinh học, không hề xung đột mục đích.”
“Vậy thì ta sẽ bắt đầu chuẩn bị thu thập chứng cứ và mẫu sinh vật của nền văn minh này, còn có ngôn ngữ, quỹ đạo của nền văn minh.” Ransu nhìn Đầu Thằn Lằn, nói.
“Ta cũng bắt đầu.”
Torrel lấy ra một bộ điều khiển, ấn vài lần vào đó, hàng nghìn máy bay bắt giữ bay thẳng về phía Trái Đất.
……
…….
Tiểu Ngư đang ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của biệt thự, trong lòng bồn chồn không yên. Vô Song cũng đã được đón về từ trường học, hiện đang ngồi yên lặng trong vòng tay của mẹ mình.
Người ngoài hành tinh đã đến Trái Đất.
Tiểu Ngư cảm thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết, kể từ lần đầu tiên cô có cảm giác này, nó càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Hiện giờ, Trần Mặc đang đi ra ngoài để giải quyết chuyện của người ngoài hành tinh, nên dù cô đang rất hoang mang lo sợ, nhưng không dám mè nheo làm phiền hắn.
Tiểu Ngư liếc nhìn những bộ chiến giáp bên trong tủ kính trước mặt mình, chúng không mang lại cảm giác an toàn cho cô, chỉ có sự hiện diện của Trần Mặc mới có thể khiến cô cảm thấy bình tĩnh được.
“Mẹ đừng sợ, ba ba sẽ bảo vệ chúng ta!” Vô Song an ủi, ngữ điệu trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi.
“Ừ, mẹ không sợ.” Tiểu Ngư cố gượng cười, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Cửa phòng thí nghiệm bất chợt được mở ra, nhìn thấy Trần Mặc và Mặc Nữ đi vào, Tiểu Ngư lập tức kiên định.
“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Ngư hỏi.
“Có hơi phiền phức.”
Trần Mặc nắm tay Tiểu Ngư và Vô Song, ba người bọn họ bước vào con đường bí mật trong phòng thí nghiệm, đi tới một căn phòng nhỏ bằng kim loại rộng hai mươi mét vuông, cao ba mét.
Đây là boongke trú ẩn mà Trần Mặc đã chuẩn bị cho những hoàn cảnh đặc biệt, thể tích thực vượt quá 400 mét khối, nội thất bên trong được làm bằng vật liệu chống va đập đặc biệt, còn lớp phủ bên ngoài được làm bằng hợp kim gốm sứ đặc biệt, có thể dễ dàng cản được sức oanh tạc của vụ nổ bom hạt nhân, cách ly nhiệt độ cực cao và thấp.
Ngoài ra, boongke trú ẩn cũng được trang bị thực phẩm và nước uống dự trữ, cũng như hệ thống cung cấp oxy và nhiệt độ ổn định cần thiết để duy trì sự sống, đủ cho ba người sống trong vòng một tháng. Ngoài ra, Trần Mặc cũng sắp xếp một số người máy nano ở đây, cộng với một vài lõi năng lượng thạch anh tím, chiến giáp của Tiểu Ngư cũng được đưa tới, cho nên cũng không sợ tình huống bị núi cao vùi lấp, lũ lụt nhấn chìm.
“Ngươi và Vô Song ở boongke trú ẩn, chờ ta trở về.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Người ngoài hành tinh đứa đưa vài thứ gì đó tới Trái Đất, ngay cả ta không biết đó là gì! Ngươi và Vô Song cứ yên tâm ở đây, ba mẹ và những người khác cũng đã được người máy chuyển đến nơi trú ẩn khác rồi!” Vẻ mặt Trần Mặc nghiêm túc.
“Ngươi phải ra ngoài sao?”
Giọng Tiểu Ngư run lên một chút, cô nhìn Trần Mặc một lúc, đồng thời nhận ra đáp án trong mắt hắn.
“Ta không muốn ngươi đi ra ngoài!”
Tiểu Ngư ôm chặt Trần Mặc, nỗi lo lắng trong lòng cô mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Ngoan nào.”
Trần Mặc hôn lên môi cô, sau đó hôn lên trán Vô Song.
“Chăm sóc mẹ thật tốt, chờ ba về nhé!”
“Vâng!”
Vô Song gật đầu dứt khoát, nắm tay Tiểu Ngư.
Trần Mặc ôm hai người thật chặt rồi quay người rời khỏi boongke trú ẩn với Mặc Nữ.
Khi từng lớp cửa đóng lại, đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Ngư khiến tim hắn gần như thắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi