Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 526: Tỉnh lại

Mắt nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, mũi cũng ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
Trần Mặc cười khổ, không cần suy nghĩ thì hắn cũng thừa biết mình đang ở đâu. Khối lượng kiến thức khủng khiếp xâm nhập vào tâm trí, khiến hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, khi cơn đau ấy qua đi thì hắn liền rơi vào hôn mê. Trước khi nhắm mắt lại, hắn vẫn còn nghe được tiếng la khóc hoảng loạn của Tiểu Ngư.
Sau khi định thần, Trần Mặc cảm thấy một sự ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay mình. Hắn hơi nghiêng đầu một chút, liền nhìn thấy Tiểu Ngư đang ghé đầu trên giường bệnh, cầm chặt tay hắn mà ngủ.
Khung cảnh này có chút quen thuộc, khiến cho hắn nhớ lại lần đầu tiên mình tỉnh lại ở trong bệnh viện. Lúc đó, chính Tiểu Ngư là người đã luôn bên cạnh chăm sóc cho hắn, cũng chính vì chuyện đó mà hắn đã xác định cô gái này chính là người mà mình luôn kiếm tìm.
Trần Mặc muốn ôm Tiểu Ngư lên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn hơi bối rối không biết có nên không vì sợ mình sẽ đánh thức cô. Đúng lúc này, Bạch Trân Châu mang theo một cái cặp lồng đẩy cửa đi vào, cô ta nhìn thấy Trần Mặc đã tỉnh lại thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Chủ tịch."
Thấy Trần Mặc ra hiệu, Bạch Trân Châu lập tức liếc nhìn Tiểu Ngư đang ghé vào mép giường mà ngủ. Cô bước nhẹ chân lại, đồng thời cũng cố gắng nói chuyện với âm lượng thật nhỏ.
"Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
"Tính từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ thì đã mười chín tiếng. Tiểu Ngư vẫn luôn ở bên cạnh ngươi để trông chừng, tối hôm qua còn không chịu đi ngủ, bọn ta khuyên bảo như thế nào cũng không được. Vừa nãy cô ấy có bảo ta ra ngoài mua cho ngươi một ít cháo, để đến khi ngươi tỉnh thì sẽ có đồ ăn luôn."
Bạch Trân Châu nhẹ nhàng đặt cặp lồng trong tay lên trên chiếc bàn cạnh đầu giường.
Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa. Thật ngốc, đúng là cô gái khiến cho người ta vừa yêu vừa thương.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Mặc, Bạch Trân Châu hiểu ý mà rời khỏi phòng bệnh.
Trần Mặc khẽ khàng buông tay Tiểu Ngư, vừa định xuống giường, muốn ôm cô lên giường nằm thì cô liền tỉnh lại. Khuôn mặt cô tiểu tụy, cả người đều mệt mỏi rã rời. Ban đầu ánh mắt cô còn hơi mơ màng, nhưng sau đó dần dần sáng lên.
Nhìn thấy Trần Mặc đã tỉnh lại đang ngồi trên giường bệnh, Tiểu Ngư có chút nghẹn ngào, không kìm được mà rơi nước mắt, Trần Mặc thấy vậy thì cũng vô cùng đau lòng.
"Ông xã, rốt cuộc thì ngươi cũng tỉnh lại rồi."
Tiểu Ngư nhào vào lòng Trần Mặc giống như đứa trẻ nhỏ đã tìm thấy đường về nhà.
Trần Mặc dịu dàng vỗ lưng Tiểu Ngư, nhẹ giọng an ủi: "Ông xã của ngươi không sao, đừng khóc."
"Ta không cần hôn lễ."
Tiểu Ngư sụt sùi, ôm thật chặt Trần Mặc.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nói không cần hôn lễ nữa?"
Trần Mặc nghi hoặc hỏi.
"Bác sĩ nói ngươi làm việc quá độ, thần kinh quá căng thẳng nên mới hôn mê bất tỉnh như vậy. Ngươi không cần phải nghiên cứu máy chiếu ba chiều nữa đâu, ta không cần hôn lễ nữa đâu."
Ngữ điệu mang theo sự tự trách của Tiểu Ngư khiến Trần Mặc vô cùng thương xót, thì ra cô ấy đã hiểu lầm rằng hắn vì nóng lòng muốn nghiên cứu máy chiếu ba chiều nên mới đổ bệnh. Có lẽ Tiểu Ngư đã luôn tự trách bản thân mình như vậy trong khoảng thời gian hắn rơi vào hôn mê
Trần Mặc cũng chẳng biết phải giải thích lý do hôn mê của mình như thế nào nữa, dường như nguyên nhân thần kinh mệt mỏi là hợp lý nhất rồi. Trên thực tế thì cũng đúng như vậy, có điều không phải vì làm việc quá sức, mà do tiếp nhận quá nhiều thông tin cùng một lúc.
"Cô ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện đó không hề liên quan."
Trần Mặc vỗ về lưng Tiểu Ngư vẫn còn đang sụt sùi khóc, hàng mi của cô vẫn còn vương đọng nước mắt, khiến ai nhìn cũng cảm thấy đau lòng dùm.
"Đừng khóc nữa."
Trần Mặc lau khô nước mắt Tiểu Ngư rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Một phút sau, Tiểu Ngư đã ngừng khóc, cô ôm thật chặt lấy eo Trần Mặc, khuôn mặt kề sát lồng ngực hắn, dường như đang sợ hắn sẽ đi mất.
Không lâu sau, Tiểu Ngư bưng lên một bát cháo nóng hổi đến trước mặt Trần Mặc: "Mau ăn cháo đi, bác sĩ đã nói ngươi có lẽ sẽ tỉnh lại vào hôm nay, nên ta đã dặn Trân Châu chuẩn bị một ít cháo, vẫn còn nóng đấy."
Tiểu Ngư múc một thìa cháo nhỏ, khẽ thổi cho bớt nóng rồi đưa lên miệng Trần Mặc.
"Để ta tự làm."
"Để ta làm, ngươi cứ nằm đi."
Tiểu Ngư không cho Trần Mặc tự làm, nhất quyết đưa cháo đến bên miệng hắn.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Ngư, lòng Trần Mặc liền mềm nhũn, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn thìa cháo kia.
Gian phòng bệnh trở nên im lặng, Trần Mặc vừa yên lặng ngắm nhìn Tiểu Ngư vừa thưởng thức đồ ăn đang đưa tới tận miệng mình. Trong bầu không khí ấm áp như thế này, thì im lặng chính là vàng.
Mười phút sau, bữa sáng ngọt ngào đến phát ngán này rốt cục cũng kết thúc.
Trần Mặc để Tiểu Ngư cầm khăn tay lau miệng cho mình, hắn khé mỉm cười, vươn tay ôm eo rồi kéo cô vào lòng. Hắn cũng không đợi Tiểu Ngư kịp phản ứng mà lập tức hôn cô.
A…
Cạch cạnh.
Đột nhiên cửa phòng bệnh bật mở, Triệu Mẫn bước vào thì nhìn thấy khung cảnh âu yếm của hai người, cô ấy có chút kinh ngạc nên nhanh chóng đóng cửa lủi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi