Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 369: Từ chối

“Tình huống gì thế này? Trợ lý Hà dẫn Từ Nghiên Tâm đi gặp chủ tịch kìa? Chuyện này hơi nghiêm trọng rồi thì phải? Chiến tranh giữa người tiền nghiệm và người đương nhiệm sao?”
“Tiền nhiệm cái cọng lông ấy, ngươi không thấy hôm nay chủ tịch vẫn đi làm cùng trợ lý Hà sao? Sắc mặt và tâm trạng của trợ lý Hà cũng rất tốt. Có lẽ tin tức trên mạng chỉ là đồn thổi thôi, ngươi đừng có tin bậy bạ. Nhưng bộ dáng ông chủ khi cứu người lợi hại ghê, ta không ngờ hắn lại có thân thủ tốt như vậy.”
“Ta khuyên các ngươi không nên thảo luận lung tung, nếu để trưởng phòng phát hiện, thì các ngươi chuẩn bị cuốn gói đi là vừa.”
Cũng không biết ai đã nói câu này, nhưng tất cả các nhân viên đều im lặng ngay lập tức. Bây giờ đang là thời gian làm việc, nếu bị bắt gặp đang bàn tán chuyện riêng tư của sếp, bọn họ chắc chắn sẽ bị đuổi việc theo quy định của công ty.
“Cô Hà là trợ lý của Trần Mặc tiên sinh sao?”
Từ Nghiên Tâm quan sát Tiểu Ngư, cô đã xem qua một số video thông tin về Trần Mặc, bóng hồng thường xuyên xuất hiện bên cạnh hắn chính là cô gái này.
“Ta là trợ lý của tổng giám đốc, cũng là trợ lý của chủ tịch.”
Tiểu Ngư cười đáp.
Từ Nghiên Tâm vô cùng kinh ngạc. Nếu Tiểu Ngư có thể đảm nhận đồng thời hai chức vụ, chắc chắn không phải vì công ty Kiến Hành Quân không tìm được người thích hợp, mà có lẽ vì cô gái này có chút đặc biệt.
“Cô Hà tốt nghiệp trường nào? Chuyên ngành là gì? Làm sao có thể được cả tổng giám đốc và chủ tịch của các ngươi công nhận như vậy.”
Từ Nghiên Tâm thắc mắc.
“Đại học Tân Hải, ngành quản trị kinh doanh.”
Tiểu Ngư nói.
Từ Nghiên Tâm càng ngạc nhiên hơn nữa. Đại học Tân Hải chỉ là một trường đại học bình thường ở trong nước. Một sinh viên tốt nghiệp tại một trường đại học bình thường lại có thể nắm giữ hai chức vụ quan trọng như vậy. Cho dù có xuất sắc đến đâu đi nữa, thì cũng không thể có kiểu đãi ngộ như vậy được.
“Vậy thì khối lượng công việc của ngươi chẳng phải rất nhiều sao, chủ tịch của các ngươi không thuê thêm thư ký hay trợ lý nào khác sao?”
Từ Nghiên Tâm hỏi tiếp.
“Về chuyện này, ngươi phải hỏi chủ tịch mới đúng, chúng ta đến nơi rồi.”
Tiểu Ngư dẫn Từ Nghiên Tâm ra khỏi thang máy, sau đó chào hỏi đơn giản với Vương Hải và một nhân viên bảo vệ đang đứng trước văn phòng. Tiểu Ngư bước đến cửa kính, ấn dấu vân tay để mở cửa rồi dẫn Từ Nghiên Tâm đi vào văn phòng của Trần Mặc.
Văn phòng của Trần Mặc rất rộng, bao gồm cả khu vực thí nghiệm và khu vực nghỉ ngơi. Phong cách trang trí cũng rất tối giản, không có quá nhiều đồ đạc nội thất. Cửa phòng thí nghiệm vẫn luôn được khóa chặt, không ai có thể biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.
“Chủ tịch, Từ tiểu thư đến rồi.”
Tiểu Ngư đi vào văn phòng của Trần Mặc, nháy mắt tinh nghịch thông báo với hắn.
Trần Mặc bất đắc dĩ cười đáp lại, sau đó đi về phía ghế sô pha: “Mời Từ tiểu thư ngồi.”
“Chúng ta cũng coi như là bạn bè, ngươi cứ gọi ta là Nghiên Tâm đi.”
Từ Nghiên Tâm ngồi đối diện với Trần Mặc, cô ta cười ngọt ngào: “Muốn gặp ngươi một lần thôi mà cũng quá khó khăn.”
Từ Nghiên Tâm cẩn thận xem xét phong cách trang trí của văn phòng, hy vọng có thể đoán được đại khái tính cách của chủ nhân nơi này.
Bức tường phía sau đang treo một bức tranh thư pháp “Đại trí giả ngu”, cạnh đó là một giá sách đang đặt rất nhiều đầu sách tham khảo và giáo trình khoa học. Trên bàn làm việc có một ống đựng bút, hai chiếc loa thông minh cỡ nhỏ và bốn cái máy tính. Phong cách tối giản này nói cho cô biết, Trần Mặc là người yêu thích sự giản đơn.
“Ta vừa ở trong phòng thí nghiệm.”
Trần Mặc đành trả lời.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Từ Nghiên Tâm. Tiểu Ngư từng đoán cô gái này sẽ đến đây tìm hắn, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
“Xem ra, thành công của Trần tiên sinh cũng có nguyên nhân cả.”
“Lần này ngươi tới tìm ta, lại còn kiên nhẫn chờ lâu như vậy, là có chuyện gì sao?”
Trần Mặc hỏi.
“Ta tới tìm ngươi là để cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Từ Nghiên Tâm nhìn Trần Mặc chăm chú: “Tối nay ngươi có rảnh không? Ta mời ngươi một bữa cơm, xem như là lời cảm ơn của ta.”
“Chuyện này thì ta xin phép từ chối, lời cảm ơn của ngươi thì ta nhận, còn chuyện xảy ra tối hôm thì ta chỉ là tiện tay cứu người thôi, ngươi không cần mời cơm đâu.”
Trần Mặc lắc đầu.
Thấy Trần Mặc dứt khoát từ chối như vậy, Từ Nghiên Tâm cảm thấy có chút mất mát. Cô tự thấy bản thân vô cùng xuất sắc, xưa giờ đều là cánh đàn ông ngoài kia tranh nhau để mời cô ăn cơm. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô chủ động mời cơm, nhưng cũng là lần đầu tiên bị từ chối.
“Ngươi tới đây chỉ để nói chuyện này thôi sao? Thật ra ngươi cũng không cần để ý, đó cũng đâu phải chuyện lớn gì.”
Trần Mặc nói tiếp.
“Ta tới đây lần này còn có chuyện khác nữa. Lúc còn đi học, ta có học cách quản lý tiền bạc, cũng có đầu tư kiếm lời bằng tiền tiêu vặt. Ta về nước lần này là để chuẩn bị mở một công ty tư vấn đầu tư, nên cần một số sản phẩm văn phòng, ta định mua tất cả ở công ty các ngươi.”
Từ Nghiên Tâm nói: “Sẵn đây, ta muốn đặt trước một con robot thông minh.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Mặc gật đầu nói: “Ta sẽ nói với người phụ trách, để họ liên hệ và cung cấp sản phẩm cho ngươi.”
“Ngài Trần thật sự nỡ lòng từ chối lời mời của người đẹp sao?”
Từ Nghiên Tâm vẫn cố gắng hỏi lại.
“Ta thật xin lỗi.”
Trần Mặc áy náy nói: “Triệu Mẫn còn đang đi công tác, công ty đang có rất nhiều việc.”
Sự cố tối qua chỉ là một chuyện nhỏ xen ngang, nhưng bây giờ cả thế giới đều biết, nếu hắn còn đồng ý ra ngoài Từ Nghiên Tâm thì sẽ vô cùng phiền phức. Vả lại, hắn đã có Tiểu Ngư rồi, mấy chuyện không rõ ràng này không cần thiết phải dây dưa qua lại.
“Ta đành mời ngươi uống tách cà phê này để bày tỏ sự áy náy của ta vậy.”
Trần Mặc đi đến cạnh máy pha cà phê, rót một tách đưa cho Từ Nghiên Tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi