Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 159: Thẩm vấn

Chưa kể, hôm nay là do hai tên đó quá chủ quan nên Vương Hải và hắn tìm được cơ hội đá bay súng trong tay chúng, nhờ vậy mới có thể tránh được một kiếp nạn. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết thân phận thực sự của hai tên lính đánh thuê này.
Trong khi Trần Mặc đang suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, một người đàn ông và một người phụ nữ mặc thường phục bước vào và ngồi xuống đối diện với hắn.
Phan Long và Cam Hiểu Dung quan sát Trần Mặc. Hôm nay bọn hắn mới biết chủ tịch của công ty Kiến Hành Quân là người trẻ đến như vậy, hơn nữa đối phương vẫn còn là sinh viên của đại học Tân Hải. Nếu không phải hai người đã xem qua thông tin cá nhân của Trần Mặc, bọn họ nhất định sẽ không thể tin được.
“ Trần tiên sinh, vụ việc này có thể hơi rắc rối một chút, nên chúng ta cần sự hợp tác của ngươi, hy vọng ngươi có thể khai báo tất cả những gì ngươi biết cho chúng ta.”
Cam Hiểu Dung lên tiếng trước.
“Ngươi hỏi đi.”
Trần Mặc nói.
“Gần đây ngươi đã đắc tội với ai? Hay nói cách khác, ngươi có qua lại với người nào hay không?”
“Không bàn đến chuyện đắc tội với ai, thông thường ta rất ít giao tiếp với người ngoài, đến cả nhân viên của công ty ta cũng không qua lại nhiều. Ngươi có thể đến công ty của ta để hỏi tổng giám đốc Triệu Mẫn về những sự vụ này, ta vốn không tham gia vào việc quản lý công ty.”
Trần Mặc trả lời.
“Ngươi có biết hai người này không?”
Phan Long đặt hai tấm ảnh lên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mặc.
“Bọn họ là hai người đã tấn công ta.”
Trần Mặc từ tốn trả lời.
“Ta muốn hỏi chuyện trước đó, theo như ta được biết, hai người này có lẽ chính là người đã lẻn vào biệt thự của ngươi vào tối hôm qua.”
“Đúng là tối hôm qua có hai kẻ đã lẻn vào biệt thự của ta. Vì biệt thự của ta được trang bị hệ thống cảnh báo bí mật nên ta đã kịp phát hiện trước khi bọn họ đột nhập vào bên trong. Tuy nhiên, hai tên đó đã nhanh chóng bỏ trốn nên ta không nhận dạng được, ngay cả đội bảo an ở khu biệt thự cũng không bắt được bọn họ. Sáng nay, bên phía khu biệt thự báo với ta đó chỉ là hai tên trộm vặt, nên ta cũng không để ý lắm, có vấn đề gì sao?”
Trần Mặc hỏi lại.
“Ta chỉ cảm thấy khá lạ, thân thủ của Trần tiên sinh tốt như vậy thì sao lại sợ hai tên trộm vặt. Có phải ngươi biết người đang nhằm vào mình, đúng chứ? Hay nói cách khác, hình như ngươi đang giấu giếm chúng ta chuyện gì đó? Ta hy vọng ngươi có thể nói ra những gì ngươi biết để chúng ta không phải điều tra lôi thôi, cũng như có thể đảm bảo sự an toàn cho ngươi.”
Cam Hiểu Dung nói xen vào.
“Thân thủ của ta tốt vì ta đã tập Tản Đà trong mấy tháng qua. Khi có người lẻn vào biệt thự của ta, điều ta ưu tiên hàng đầu chính là sự an toàn của ta và bạn gái. Trộm thì cứ để bọn họ trộm thôi, dù sao cũng không mất bao nhiêu tiền, nhưng ta thật sự không biết thân phận của bọn họ. Ta có thân thủ tốt không có nghĩa là ta có thể mạo hiểm chính mình, đẩy bạn gái của ta vào khốn cảnh.”
Cả hai viên cảnh sát đều nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, nhưng bọn họ không đoán ra được điều gì từ thái độ bình tĩnh của .hắn
“Vậy ngươi hãy nói những chuyện đã xảy ra vào sáng hôm nay cho chúng ta biết, đừng bỏ sót chi tiết nào cả, dù sao vụ án này cũng có chút rắc rối.”
“Hôm nay ta vừa ra khỏi cửa...”
Trần Mặc bình tĩnh kể lại những chuyện đã xảy ra cho bọn họ nghe.
“Theo chúng ta tìm hiểu được, thì rất có thể là có kẻ nào đó nhắm vào ngươi hoặc công ty của ngươi. Để không gây ra sự hoang mang không đáng có, chúng ta sẽ thông báo ra bên ngoài rằng đây chỉ là một vụ ẩu đả do tai nạn xe cộ. Chúng ta cần phải điều tra thêm về chuyện này nên nhờ ngươi tạm thời giữ bí mật, ngay cả những người có liên quan đến vụ việc cũng không được biết.”
Phan Long thương lượng.
“Được.”
Trần Mặc gật đầu.
“Cảm ơn sự hợp tác của ngươi. Có lẽ mấy ngày nữa chúng ta sẽ liên hệ trực tiếp với ngươi để tìm hiểu thêm một vài sự việc. Bây giờ cũng không còn việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi.”
Phan Long cất bản ghi âm và hồ sơ ghi chép trong tay. Trần Mặc khẽ chào hắn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa bước ra ngoài, Trần Mặc đã thấy Triệu Mẫn đang đợi mình ở ngoài hành lang.
“Chủ tịch, chúng ta đi thôi.”
“Vương Hải đâu?”
Trần Mặc nhận lại những đồ vật bị giữ của mình từ nhân viên cảnh sát rồi liếc nhìn xung quanh.
“Hắn vẫn còn đang bị thẩm vấn, ta đã mời luật sư đến bàn bạc rồi, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ sớm đi ra thôi.”
Triệu Mẫn nói.
Vương Hải bắn người khác bị thương, vì vậy mọi chuyện trở nên phiền phức hơn một chút. Tuy nhiên, hai tên lính đánh thuê người nước ngoài kia mới là kẻ chủ động cầm súng tấn công bọn hắn, bọn hắn chỉ là đang phòng vệ chính đáng thôi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Trần Mặc thầm đoán trong lòng, cho nên cũng không hỏi tiếp.
“Tình hình của Tiểu Ngư thế nào rồi?”
“Cô ấy đang ở trong bệnh viện, cũng đã tỉnh lại rồi. Tiểu Ngư không có chuyện gì đâu, cô ấy chỉ bị đụng đầu một cái, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ khỏe thôi. Hiện giờ Lý Nhược Hi đang ở cùng cô ấy.”
“Ta phải đến bệnh viện xem một chút, chuyện của Vương Hải giao cho ngươi, ngươi hãy tìm người gíup hắn mau chóng được ra ngoài.”
“Ta biết rồi.”
Trần Mặc ra khỏi cục cảnh sát rồi ngồi lên xe trước.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cảnh sát nói với ta nguyên nhân là do tai nạn xe cộ, nhưng ta cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.”
Triệu Mẫn cũng vào xe theo hắn.
“Gần đây chúng ta đừng ra ngoài nhiều, có đi đâu thì cũng nhớ mang theo vệ sĩ.”
Trần Mặc nói.
“Ta hiểu rồi.”
Triệu Mẫn lập tức hiểu được ý của Trần Mặc: “Ngươi biết là ai không?”
“Bây giờ ta chưa biết.”
Trần Mặc nói nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi