Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1272: Mũ trò chơi ảo

Sau hai ngày không dài không ngắn, thời điểm khởi hành lên sao Hỏa cuối cùng cũng đã đến.
Tại sân bay của không gian vũ trụ Kiến Bay, một chiếc phi thuyền đậu ở đó, kích thước lớn hơn cả Nữ Thần, kết cấu lại khác biệt so với Thiên Nữ và Kiến Hào.
Hiện tại là giai đoạn bận rộn nhất trong dự án khai phát sao Hỏa, Trung tâm Hàng Không Phi Kiến phải tiến hành các hạng mục du lịch vũ trụ, du lịch Mặt trăng và sao Hỏa cùng một lúc, cho nên ba chiếc phi thuyền hàng không vẫn quá ít. Vì lẽ đó, Trần Mặc lại chế tạo thêm ba phi thuyền hàng không vũ trụ cùng cấp với Thiên Nữ, theo thứ tự là: Phi thuyền Hiệp Nữ, phi thuyền Tiên Nữ và phi thuyền Huyền Nữ.
Phi thuyền dừng ở trên sân bay trước mắt là phi thuyền Hiệp Nữ.
Vẻ ngoài không khác số hiệu Thiên Nữ là bao nhiêu, nhưng mà số hiệu và đồ trang bị lại khác biệt, rất dễ dàng nhận ra.
Trần Mặc vui vẻ đưa tiễn đội ngũ, Mặc Nữ cũng đứng ở bên cạnh hắn.
Nhiệm vụ lần này có tính chất vô cùng quan trọng, cho nên Trần Mặc đã tự mình đến đây để đưa tiễn tám tình nguyện viên.
Chỉ cần tám tình nguyện viên này có thể sinh tồn dưới điều kiện tự nhiên của sao Hỏa trong vòng một tuần mà không cần dùng trang phục phòng hộ và mặt nạ dưỡng khí, thì dự án cải tạo sao Hỏa lần này đã hoàn thành.
Đến lúc đó, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của cấp thẩm quyền [Người quản lý Khoa Học Kỹ Thuật – hoàng kim], mở ra cấp thẩm quyền tiếp theo của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Nhìn thấy tình nguyện viên lên sao Hỏa, Trần Mặc lộ ra nụ cười, đưa tay ra bắt tay với bọn họ. Với cương vị ông chủ và nhà nghiên cứu chính của dự án lần này, hắn cũng có trách nhiệm đến đây để hỏi thăm những tình nguyện viên.
Đội trưởng Bùi Kiệt dẫn đầu nhóm tình nguyên viên, các đội viên khác cũng theo sát ở phía sau.
Trần Mặc bắt tay với Bùi Kiệt, mỉm cười nói: “Sớm ngày chiến thắng.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Trần Mặc tự mình đến, khiến cho Bùi Kiệt cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Hắn lập tức ưỡn ngực, kiên định đáp lời Trần Mặc rồi dứt khoác đi lên phi thuyền Hiệp Nữ.
“Sớm ngày chiến thắng.”
“Sớm ngày chiến thắng.”
Trần Mặc bắt tay với mỗi tình nguyện viên, sau đó xác nhận thời điểm chuẩn bị cất cánh rồi mới rời khỏi sân bay để đi đến trung tâm chỉ huy.
“Chuẩn bị cất cánh, 5 phút…”
Thông báo thời gian xuất hiện ở trên màn hình lớn của trung tâm chỉ huy, các nhân viên của Trung tâm Hàng Không Phi Kiến đều đang chuẩn bị theo lịch trình.
Phi thuyền hàng không vũ trụ chuẩn bị cất cánh, trước đó sẽ có một chút cảm giác khẩn trương và nghi thức, bây giờ bọn họ có cảm giác giống như chuẩn bị thực hiện một chuyến bay bình thường.
Tút…
Sau năm phút, phi thuyền Hiệp Nữ chậm rãi bay lên, xong thẳng về phía chân trời, mở ra hành trình đến sao Hỏa.
Trần Mặc nhìn theo phi thuyền hiệp nữ biến mất ở phía chân trời sau đó quay người rời khỏi trung tâm chỉ huy.
Thí nghiệm cải tạo sao Hỏa lần này, hắn có lòng tin tuyệt đối có thể hoàn thành, hơn nữa điều kiện tiên quyết chính là bảo đảm an toàn cho những tình nguyện viên lên sao Hỏa này.
Điều kiện hoàn cảnh khí quyển ở trên sao Hỏa đã ổn định, với sự bảo đảm về y tế của căn cứ kết hợp nhiều công nghệ mà Trần Mặc lấy ra từ thư viện, chỉ cần các phi hành gia không bị chết não ngay lập tức thì hắn có thể cướp bọn họ về từ tay tử thần.
Thậm chí, hắn đều đã có sự chuẩn bị cho trường hợp xuất hiện siêu vi khuẩn và virus đột biến ở trên sao Hỏa.
….
….
Vô Song đang loay hoay ở trong phòng thí nghiệm máy tính của Trần Mặc, gương mặt bụ bẫm toát ra biểu cảm tỉ mỉ.
Vì được khai sáng từ khi còn nhỏ, những tri thức mà Vô Song đang nắm giữ đã vượt xa những giáo sư, tiến sĩ ngoài kia.
Đó là do Trần Mặc yêu cầu Mặc Nữ truyền thụ những tri thức mà cô đang nắm giữ dạy toàn bộ cho Vô Song.
Lúc này, Vô Song hết sức nghiêm túc.
Trước đó, cô bé thường tiến hành theo đề bài của ba và dì Mặc Nữ, hiện tại mới có cơ hội thực hiện dự án của riêng mình. Hơn nữa, ba còn để cho cô bé tự mình khai thác nghiên cứu, cho nên Vô Song vô cùng dụng tâm, thậm chí còn thỉnh thoảng trốn học ở trường để đi làm thí nghiệm.
Tuy nhiên, mẹ đã nghiêm túc cảnh cáo “thói xấu nghiên cứu” này của Vô Song, đồng thời ra lệnh cho cô bé không được phép ở phòng thí nghiệm quá lâu giống ba, nhất định phải học tập các môn học khác ngoài toán, vật lý và máy tính.
Cho dù ba vẫn luôn yêu thương cô bé, nhưng hắn cũng không phản bác mệnh lệnh này của mẹ.
Vì lẽ đó, cô bé đành phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Ngư, chỉ có thể tiến vào phòng thí nghiệm trong một khoảng thời gian quy định. Nếu như Tiểu Ngư phát hiện cô bé trốn học, thì cô bé chắc chắn sẽ không thể bước vào phòng thí nghiệm của ba nữa.
Trong lúc Vô Song đang chăm chú thì đột nhiên cửa chính phòng thí nghiệm được mở ra, Trần Mặc và Mặc Nữ đi vào.
“Vô Song, đã đến giờ về nhà ăn cơm rồi.” Trần Mặc đi đến trước mặt Vô Song nói.
“Ba à, chờ thêm một chút nữa được không?”
“Không được, nếu chúng ta về muộn, mẹ con nhất định sẽ gây chuyện với ta, mau lên.”
“Ba à, ba cũng sợ vợ sao.”
“Ha, con nhóc này, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ vợ? Đừng kéo dài thời gian, nếu không thì lần sau không được vào nữa.”
“Được rồi.”
Vô Song có chút tiếc nuối, đành phải đóng tệp tài liệu trên máy tính lại, sau đó cởi áo khoác rồi đi theo Trần Mặc rời khỏi phòng thí nghiệm.
“Đề mục nghiên cứu của ngươi đến đâu rồi?”
Trên xe, Trần Mặc hỏi thăm.
Đối với hạng mục nghiên cứu của Vô Song, Trần Mặc yêu cầu Mặc Nữ chú ý dạy bảo, giải đáp những thắc mắc của cô bé, nhưng vẫn thỉnh thoảng hỏi thăm một chút về tình huống học tập của cô bé. Dù sao đi nữa, nghiên cứu cũng được coi như quá trình tìm tòi học hỏi.
Vô Song bóc một chiếc kẹo que rồi ngậm nó vào trong miệng, nghĩ nghĩ một chút mới nói: “Ta đã cân nhắc một chút, trò chơi thực tế ảo này tương đương một thế giới giả tưởng lượng tử. Hiện tại, ta đã học được một số kiến thức và kỹ thuật hữu dụng, nhưng cũng không thể đốt cháy giai đoạn mà bắt tay vào thiết kế cả một thế giới như vậy, cho nên ta phải áp dụng những công nghệ đơn giản trước tiên.”
“Từ dễ đến khó khăn, phương hướng rất đúng.”
Trần Mặc gật đầu nói: “Vậy đi lên từ đơn giản là từ đâu đi lên?”
“Đầu tiên, ta sẽ kết hợp kỹ thuật VR truyền thống và công nghệ điều khiển não bộ để tạo ra mũ trò chơi ảo thế hệ đầu tiên, sau đó cải tiến nó từng bước một.”
“Dì Mặc Nữ gợi ý cho ngươi sao?”
“Không phải đâu, ta tự nghĩ ra đó.” Vô Song kiêu ngạo nói.
“Thật thông minh.”
Trần Mặc sờ sờ đầu Vô Song, tán thưởng nói: “Sau khi hoàn thành tác phẩm của riêng mình, ngươi hãy thông báo cho dì Mẫn, cô ấy chắc chắn sẽ mở một buổi họp báo lớn cho ngươi.”
—––-
P/s: mọi người comment, donate, thả KP/NP để mình có động lực ra chương nhanh nha =))
Sẵn tiện giới thiệu một bộ khoa huyễn khác mà mình đang dịch, tên là Tuyển Thủ Chuyên Nghiệp Vũ Trụ của lão cà chua =)), cũng có chi tiết liên quan đến mũ trò chơi ảo (chi tiết quan trọng lun á :)) ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi