Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 939: Mặc Nữ có thể ngủ cùng ngươi được không?

Đã mười một giờ tối, Trần Mặc ngồi trong thư phòng, trước mặt hắn là hình chiếu trực tiếp từ phần xưởng thử nghiệm ở tòa nhà số một.
Hạng mục cuối cùng của bài kiểm tra chiến giáp hôm nay là kiểm tra bay tốc độ cao.
Thông qua bài kiểm tra này chiến giáp mới được công nhận là thực sự hoàn thiện.
Nếu bị nhìn thấy vào ban ngày có thể sẽ gây ra chấn động lớn, nên Trần Mặc mới chọn thử nghiệm vào ban đêm.
“Anh Mặc, đã sẵn sàng.”
Mặc Nữ nói.
“Vậy bắt đầu đi.”
Trên màn hình, trần nhà xưởng chậm rãi mở ra. Chiến giáp được mặc trên thân người máy thử nghiệm, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Vù vù...
Pháo hoa màu lam thẫm phun ra từ lòng bàn tay, chiến giáp bay thẳng lên không, xông thẳng vào mây.
Trong thư phòng, các số liệu biến động về các hạng mục tương ứng của chiến giáp lần lượt được truyền tới. Độ cao đạt tới 4000 mét, vận tốc 500km/h, ngoài ra độ kín khí và nhiệt độ bên trong chiến giáp cũng đạt số liệu vừa mức.
Hồi lâu sau, Trần Mặc mới mở miệng nói: “Hiện tại vị trí là ở đâu?”
“Ở đây.”
Trước mặt Trần Mặc xuất hiện một tấm bản đồ ba chiều, chấm đỏ phía trên đó chính là vị trí hiện tại của chiến giáp, nó đã tiến vào hải phận quốc tế.
“Gần đến nơi rồi, nâng độ cao lên 20.000 mét, tăng tốc độ đến 1 Mach*.” Trần Mặc nói.
(*)Mach là đơn vị đo tốc độ, nhất là của máy bay, liên quan đến tốc độ siêu thanh, nhanh khoảng 1.192km/h. Tốc độ lớn hơn Mach 5 gọi là cực siêu thanh.
"Được."
Ầm!!
Trên bầu trời cao, tốc độ đột vượt ngưỡng Mach 1, không khí nổ tung làm sương mù trắng bao phủ chiến giáp, một âm thanh bùng nổ trong mây khắp quanh chiến giáp. Tiếng nổ ầm ầm từ trên cao truyền xuống, nếu ở bên dưới có người thì chắc chắn sẽ nghe thấy âm thanh dữ dội kia.
“Cung cấp oxy ổn định, áp suất không khí trong chiến giáp ổn định, nhiệt độ bình thường, động cơ ion bình thường và các số liệu đều ổn định.” Mặc Nữ báo cáo.
"Ừm."
Trần Mặc nhìn chằm chằm vào bảng số liệu và những hình ảnh do chiến giáp truyền về, ngoài ra còn có hình ảnh do người máy thử nghiệm bên trong chiến giáp truyền tới.
“Tăng tốc độ, Mach 2.”
Trần Mặc nói.
“Được.”
Mặc Nữ gật đầu, toàn bộ số liệu trên màn hình ba chiều lần lượt thay đổi theo tốc độ tăng lên của chiến giáp.
Mà ở trên biển đã phát ra tiếng nổ siêu thanh truyền đi khắp nơi.
May mà bây giờ là ban đêm, hải phận quốc tế cũng có ít tàu đánh cá và tàu hàng, hơn nữa hầu hết đều đã nghỉ ngơi nên người ngoài không biết ở đó đang có một người máy mặc chiến giáp bay nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh.
“Mach 3.” Trần Mặc không hề dừng lại.
...
...
“Mach 4.”
...
...
"Mach 5."
...
...
“Mach 6.”
...
...
“Mach 7.”
Khi tốc độ tăng lên Mach 7, Trần Mặc mới dừng lại xem những hình ảnh do chiến giáp truyền về và những hình ảnh do người máy thử nghiệm quay lại, ngoài ra còn có các loại số liệu khác.
“Hệ thống cung cấp oxy bình thường, áp suất không khí bên trong chiến giáp ổn định, nhiệt độ bình thường.”
“Xem ra cũng không tệ lắm.”
Trần Mặc gật đầu.
Đạt tới tốc độ này đã rất khủng bố rồi.
Đột nhiên trong đầu Trần Mặc có một cảm giác hưng phấn, hắn biết Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật đã thừa nhận rồi thì xem như bộ chiến giáp của hắn đã thành công mỹ mãn.
“Mặc Nữ, để chiến giáp trở về. Lúc trở lại biên giới, không nên dùng tốc độ siêu thanh.”
Trần Mặc nói.
Theo lý thuyết thì còn có thể nâng lên đến tốc độ cao hơn, nhưng Trần Mặc đến đây không phải để kiểm tra đến tốc cao nhất, mà việc này cũng không cần thiết. Giá trị Mach 7 này đã vượt qua tất cả các máy bay vũ trụ đang có ở hiện tại, và bắt bừa cũng đủ bắt kịp bất kỳ vật thể bay nào hiện đang bay trên bầu trời.
“Ừ.”
Chiến giáp ở giữa biển rộng bao la khẽ đảo người, nhanh chóng quay đầu lao thẳng về phía thành phố Tân Hải.
Từ thư phòng về đã là mười hai giờ, Trần Mặc duỗi cái lưng mỏi nhừ đi vào phòng tắm. Vừa rồi, hắn có vào xem tình hình trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, mọi thứ vẫn bình thường như trước, nhưng quả cầu Khoa Học Kỹ Thuật đã có sự thay đổi.
Lúc đầu, ánh sáng màu vàng trên quả cầu chỉ to bằng quả trứng bồ câu, nay nó đã lớn hơn một cỡ, phình ra gần bằng quả bóng bàn rồi.
Mặc dù chưa hoàn thiện tất cả nhưng có thể thấy được tiến độ của thanh kinh nghiệm.
Sau khi ra khỏi phòng tắm trong thư phòng, Trần Mặc đã lao ngay lên giường, trong đầu tự nghĩ về chuyện máy bay vũ trụ.
máy bay vũ trụ là một thiết bị lớn, không thể nào lén lút nghiên cứu không cho bên ngoài biết giống như chiến giáp, nhưng trước mắt đây không phải vấn đề hắn cần lo.
Vấn đề mà hắn nghĩ đến là sau khi máy bay vũ trụ ra mắt, nó sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào.
Nhưng câu nói cuối cùng của Thư Lão trước khi ra đi rất sâu sắc: Đừng bị ràng buộc bởi những quy tắc đạo đức, vũ trụ không có tiêu chuẩn đạo đức và cũng không có quy tắc. Cái gọi là quy tắc chính là thứ được tạo ra bởi kẻ mạnh, dùng để hạn chế kẻ yếu, và vũ trụ này không thông cảm cho kẻ yếu bao giờ.
Vũ trụ vốn không thông cảm cho kẻ yếu.
Chỉ hai câu ngắn ngủi thôi nhưng bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Cốc cốc cốc...
Trần Mặc đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giờ này còn ai gõ cửa nữa?
Tiểu Ngư và Vô Song vẫn còn đang ở nhà ông bà ngoại chưa về, trong biệt thự chỉ có một dì bảo mẫu với một vài vệ sĩ như Hắc Ưng và Bạch Trân Châu.
Đáng lẽ vào lúc này sẽ không có ai tới làm phiền hắn mới phải chứ.
Trần Mặc cũng không nghĩ nhiều mà xuống giường đi ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa thì trợn mắt đến mức suýt rơi cả tròng ra ngoài.
Mặc Nữ đứng ở ngoài cửa, mặc một chiếc váy ngủ ngắn, phía trên để lộ xuân sắc, vạt áo phía dưới phủ đến bắp đùi, đang nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt tò mò: “Anh Mặc, Mặc Nữ có thể ngủ chung với ngươi được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi