Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 561: Có cái nào không phải là lí do?

"Đã định vị mục tiêu thành công, hiện đang thâm nhập vào hệ thống vệ tinh. Đã xâm nhập hệ thống vệ tinh thành công. Đã khóa vị trí mục tiêu, lắp đặt đường dây theo dõi thành công. Đã xâm nhập hệ thống Thiên Võng thành công. Đã xâm nhập hệ thống Thành Phố Đại Não thành công."
(*) Thiên Võng (Skynet) là mạng lưới các hệ thống giám sát hàng loạt được chính phủ Trung Quốc sử dụng để giám sát cuộc sống của công dân Trung Quốc.
(*) Thành phố đại não: xem lại chú thích chương 351.
Ngay sau đó, hai quang ảnh phát ra hình ảnh vệ tinh của chiếc xe Trần Mặc đang ngồi và màn hình hệ thống giám sát Thiên Võng của thành phố Tân Hải và tình hình giao thông tại các giao lộ khác nhau.
Trên một con đường ở thành phố Tân Hải, ba chiếc xe không người lái chở robot thông minh đang quay đầu đi về phía chiếc xe nơi Trần Mặc đang ngồi, tốc độ của chúng càng lúc càng gia tăng.


Rose dùng cà vạt trói chặt hai tay Trần Mặc, sau đó cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi của hắn. Sau khi bảo đảm rằng trên người của Trần Mặc không có thiết bị định vị nào khác, cô ta mới ném điện thoại ra ngoài, sau đó thì ngồi yên lặng.
Trần Mặc bị tước mất điện thoại, ánh mắt của hắn lóe lên một tia lửa.
Khi còn ở trong rừng, hắn đã yêu cầu Mặc Nữ khóa chặt vị trí của mình, sau đó đưa xe không người lái để giải cứu hắn.
Hắn sẽ không bao giờ sử dụng những phương pháp như thế này, nhưng với những tình huống như hiện tại, hắn buộc phải dốc hết mọi sức lực để đảm bảo sự an toàn cho bản thân. Hiện tại, Rose đã vứt điện thoại di động và những thứ liên quan khác của hắn đi, cho nên Trần Mặc cũng không rõ liệu Mặc Nữ còn có thể xác định được vị trí của mình hay không.
Lúc này, Trần Mặc bị kẹp chặt bởi hai người. Rose và một người đàn ông da trắng lực lưỡng.
Trong trận đấu súng với Vương Hải ở bìa rừng, hắn ta bị ăn hai phát súng vào người, cho nên tình hình hiện tại không được tốt lắm, sắc mặt có chút phờ phạc.
Nhanh như cắt, Trần Mặc liếc mắt nhìn con dao gài trên eo người đàn ông da trắng kia, sau đó hắn thu lại ánh mắt rồi tiếp tục suy nghĩ cách chạy trốn.
Hỏa hoạn và mai phục, nhóm người này tính toán như đo ni đóng giày, một bên thì tính toán kỹ càng, còn một bên lại không phòng bị, khiến cho bọn họ không thể ứng phó kịp thời.
Đối phương không làm Trần Mặc bị thương, chứng tỏ bọn họ không muốn cái mạng của hắn. Hơn nữa, xét theo hành động chuyên nghiệp của bọn họ, thì nhất định không đơn giản là một vụ bắt cóc bình thường.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Mặc hít sâu một hơi.
Mặc dù Tiểu Ngư đang bị thương, trong lòng hắn cô đặc một khối tức giận, song cũng chỉ có thể nhịn xuống trong thời điểm hiện tại, hắn mạnh mẽ bình tĩnh nói: “Các ngươi là ai? Ta hình như chưa từng đụng chạm đến các ngươi, tại sao lại bắt cóc ta?”
"Ngươi thông minh như vậy, thế mà câu hỏi này mới thật ngu ngốc làm sao. Ngươi nghĩ bọn ta sẽ nói cho ngươi biết danh tính của mình sao? Bắt cóc ngươi thì cần lý do? Tiền bạc, công nghệ kỹ thuật, có cái nào không phải là lý do hả?"
Thanh niên lắm mồm đang lái xe giễu cợt xen vào.
"Muốn công nghệ kỹ thuật hay tiền bạc? Ta có thể đưa cho ngươi."
“Khi đến chỗ bọn ta rồi, ngươi tự động sẽ biết bọn ta muốn công nghệ kỹ thuật hay tiền.”
Rose liếc nhìn Trần Mặc và nói.
"Các ngươi trốn không thoát đâu."
"Trốn thoát hay không, không phải là chuyện ngươi có thể khẳng định. Nhưng ta cũng có chút khâm phục khi ngươi vẫn còn có thể giữ bình tĩnh vào thời điểm hiện tại.. Nếu như kẻ khác, nếu gặp phải tình huống này thì ai cũng phải sợ muốn tè ra quần."
Rose không thèm để tâm đến lời nói của Trần Mặc.
"Toàn bộ các tuyến đường của thành phố đều đã bị phong tỏa, các ngươi không thể thoát khỏi thành phố Tân Hải.”
"Không thể? Xin lỗi, bọn ta đi đường thủy."
Thanh niên lắm mồm tự hào.
"Nói không chừng, cục hải quan đang đợi các ngươi ở bến cảng rồi. Mau thả ta ra, sau đó nói cho ta biết ai là người đứng sau chuyện này, ta có thể cho các ngươi một khoản tiền hoặc công nghệ kỹ thuật mà các ngươi muốn? Nếu không, đến lúc đó các ngươi sẽ chẳng nhận được gì đâu."
"Ha ha ha, đừng mơ nữa. Bọn ta bị chết mất ba người mới bắt được ngươi đấy, hao tổn không ít công sức, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền cũng chán lắm.”
Thanh niên lắm mồm cười khà khà.
Thấy đối phương dường như không nghe lọt tai những lời mình nói, thậm chí hắn cũng không thể moi ra được gì từ miệng đối phương, Trần Mặc quyết định im lặng.
Rầm rầm...
Người thanh niên lắm mồm vừa nói xong, một cơn chấn động dữ dội ập tới, khiến chiếc xe thiếu chút nữa bị mất kiểm soát.
Lúc này, Rose có chút biến sắc, cô ta quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô phía sau, đèn pha đã bị đâm vỡ tan tành.
“Mẹ kiếp, chiếc xe này xuất hiện lúc nào vậy?”
Sắc mặt Rose khó coi đến cực điểm, theo tính toán, thì bọn họ không thể nào đuổi kịp nhanh như vậy.
"Là tên vệ sĩ mà tên khoác lác giữ chân.”
Vẻ mặt của thanh niên lắm mồm cũng chuyển màu ảm đạm: “Trong xe của bọn họ có cao thủ đấy, tên khoác lác đã bị giết rồi, không ngờ lại ở đây đợi chúng ta."
“Chết tiệt.”
Rose vừa định ló đầu ra phản kích thì một chấn động cực lớn truyền đến từ thùng xe, buộc cô phải rút lại.
"Để ta giết bọn chúng."
Người đàn ông da trắng vốn đang yếu ớt ngồi thẳng dậy, hắn nở một nụ cười yêu nghiệt, nắm lấy khẩu súng trường trong tay, mở cửa kính xe vươn tay ra.
Hắc Ưng đang ngồi ở vị trí phụ lái phía sau trên xe, nhìn thấy người đàn ông da trắng thò đầu ra, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng. Hắn ta vốn đã đợi từ lâu rồi, nhắm chuẩn ngay cánh tay của người đàn ông da trắng mà bắn không chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi