Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1107: Nghịch lý Fermi và lý thuyết vi khuẩn biển sâu

Sau khi vấn đề được mở ra, cả ba người ngồi lặng yên một lúc lâu, Tiểu Ngư đột nhiên lên tiếng: “Mọi người đều đã từng nghe nói về nghịch lý Fermi rồi phải không? Giả sử, người ngoài hành tinh ắt hẳn đã phát hiện ra chúng ta trong một chuyến du hành vũ trụ từ hàng triệu năm trước. Nưng bởi vì nền văn minh nhân loại vẫn còn kém phát triển, cho nên chúng ta không thể nhận diện sự xuất hiện của người ngoài hành tinh, cũng không phát hiện bằng chứng xác thực về sự tồn tại của người ngoài hành tinh. Như vậy, liệu người ngoài hành tinh có tồn tại hay không?”
“Giỏi lắm, không ngờ ngươi cũng biết đến những lý luận này.”
Trần Mặc cười.
Tiểu Ngư ngượng ngùng nói: “Chỉ là từng được nghe nói.”
“Nghịch lý này, cũng chỉ là một nghịch lý. Trên thực tế, trong tác phẩm Tam Thể, Lưu Từ Hân đã sử dụng quy luật “khu rừng đen tối” để giải thích một loại khả năng liên quan đến nghịch lý Fermi: Các nền văn minh ngoài hành tinh cố tình che giấu mình với những tinh cầu khác, nhằm tránh đánh động đến nền văn minh tiên tiến hơn đến xử lý mình.
Nhưng đó chỉ là một loại khả năng, không phải tất cả các nền văn minh sẽ trốn tránh lẫn nhau, tương tự như nhân loại trên Trái Đất đã đã phóng tàu Voyager 1 ra bên ngoài vũ trụ.
Ngoài ra, chúng ta còn có nhiều cách có thể giải thích cho nghịch lý Fermi.
Cũng giống như lý thuyết vi khuẩn biển sâu mà ta vừa đề cập, nghịch lý Fermi tương đương với câu hỏi của các vi khuẩn dưới biển sâu, liệu bên ngoài có những sinh vật nào khác không? Nếu có, vậy tại sao bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra chúng ta, hoặc vẫn chưa tìm ra bằng chứng sự xuất hiện của chúng ta?
Bọn chúng không phát hiện ra chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không tồn tại?
Trên thực tế, vấn đề này còn tồn tại những nhận định khác biệt về khoảng cách thời gian. Hàng triệu năm, là rất dài đối với con người, nhưng lại rất ngắn với vũ trụ.
Hàng triệu năm trước, chúng ta có thể chỉ là một vũng chất lỏng. Giả sử rằng vi khuẩn dưới đáy biển chỉ có thể sống trong hai ngày, thì chúng sẽ phải lưu truyền suốt bao nhiêu thế hệ mới đợi đến ngày bị chúng ta phát hiện?
Biết đâu sau vài chục năm sau, một cuộc thám hiểm khoa học dưới đáy biển sâu, loài người sẽ khám phá ra quần thể vi sinh vật dưới biển sâu đó, rồi vài chục năm nữa, bọn họ lại tìm ra quần thể vi sinh vật thứ hai, quần thể vi sinh vật thứ ba? Những quần thể vi sinh vật đó sớm muộn cũng được tìm thấy.
Vấn đề tương tự cũng áp dụng cho chúng ta. Giả sử chúng ta là một quần thể vi sinh vật nào đó dưới đáy biển sâu của vũ trụ, thì hành trình khám phá của người ngoài hành tinh vẫn chưa tìm thấy chúng ta? Xét cho cùng, hành trình du hành vũ trụ nguy hiểm hơn nhiều so với thám hiểm biển sâu, bởi vì vũ trụ rộng lớn và đáng sợ hơn cả đại dương.
Tất nhiên, mọi người cũng có thể đặt giả thiết các sinh vật trong vũ trụ xuất hiện cùng một lúc, chúng ta sẽ là nền văn minh phát triển nhanh nhất, bước ra ngoài vũ trụ và khám phá ra các nền văn minh khác sau vài triệu năm nữa. Không cần biết kết quả thế nào, xét theo suy luận khoa học, sự sống ngoài Trái đất quả thực có thật.
Nhưng trong vũ trụ, xác suất mà chúng ta là thế hệ đầu tiên trong nền văn minh vũ trụ là bao nhiêu? Xác suất này cũng tương đương với xác suất của tất cả các sinh vật trên Trái Đất nghĩ bản thân chính là thế hệ đầu tiên của nền văn minh, đoán chừng còn thấp hơn xác suất rút thưởng của trò chơi chim cánh cụt.”
Sau khi nghe được câu đùa cuối cùng, Tiểu Ngư và Triệu Mẫn không khỏi bật cười thành tiếng.
“Ta nghĩ chắc, xác suất phải cao hơn so với việc rút thưởng của trò chơi chim cánh cụt chứ.”
Triệu Mẫn nói đùa.
“Thật phức tạp, nhưng may mà ta tương đối ngốc, cho nên không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Tiểu Ngư nói.
Cô đại khái hiểu được ý tứ trong lời giải thích của Trần Mặc, nhưng vấn đề này lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
“Ngươi không sợ một ngày nào đó người ngoài hành tinh sẽ phát hiện ra ‘quần thể vi sinh vật’ chúng ta này, bắt giữ con người làm mẫu vật để nghiên cứu, cũng giống như con người lấy mẫu vật không?” Triệu Mẫn hỏi.
“Vậy thì ta sẽ lập trí trở thành vi khuẩn siêu cấp truyền bệnh cho chúng.”
“Nếu bị người ngoài hành tinh phát hiện, không phải trực tiếp giết chúng ta như miêu tả của Lưu Từ Hân trong Tam Thể sao?” Tiểu Ngư tò mò hỏi.
“Có thể có, nhưng cũng có thể không. Khi hai nền văn minh cùng một trình độ, chúng ta có thể sẽ áp dụng quy luật “khu rừng đen tối”. Ví dụ, trong thời đại đại hàng hải, người Anh-điêng ở Châu Mỹ bị tàn sát diệt chủng bởi người da trằng.
Nhưng như vậy, xác suất chúng ta bị khám phá ra vẫn còn quá nhỏ, bởi vì khoảng thời gian và không gian quá dài. Một nền văn minh cùng trình độ với chúng ta, trừ khi tìm được môi trường sống như Tam Thể, nếu không thì không thể đưa toàn tộc đến giết chúng ta.
Các nền văn minh cao hơn nhiều so với trình độ văn minh của chúng ta đã phát hiện ra chúng ta. Chẳng hạn như khám phá nghiên cứu ở Châu Phi, phát hiện ra một loài kiến mới trong rừng nhiệt đới, liệu chúng ta có dùng một mồi lửa đốt hết ổ kiến kia không? Rõ ràng là không. Nhiều nhất là bắt mấy con kiến để nghiên cứu hoặc xem một chút thôi.
Nếu trí tuệ nhân tạo của con người, trình độ tiến hóa văn minh của chúng ta không đạt đến trình độ của bọn chúng, sẽ không đe dọa đến lợi ích của bọn chúng. Môi trường sống của chúng ta không có giá trị đối với bọn họ, quy luật “khu rừng đen tối” có thể mất đi hiệu lực. Nếu chúng ta có ích với bọn chúng, vậy thì ngươi có thể tham khảo các loài động vật nhỏ trong vườn thú.”
Trần Mặc nhìn vào sâu thẳm chỗ vũ trụ tinh không, nói khẽ.
Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, bất kể nền văn minh nào đều áp dụng như vậy, đó mới là bản chất của vũ trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi