Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1276: Phân công

“Để ta dẫn đội đi ra ngoài.” Hoa Nhan nói.
Cô ấy là nữ tình nguyện viên Trung Quốc duy nhất trong số tám người ở đây, dáng dấp kiêu sa giống như tên gọi.
Hoa Nhan vốn là một sinh viên thiên văn học bình thường, có sở thích nghiên cứu các chòm sao trên trời, lại càng muốn đích thân du hành trong không gian. Dù vậy, một người bình thường như cô căn bản không thể gánh vác được chi phí du lịch vũ trụ.
Khi tập đoàn Kiến Hành Quân bắt đầu chiêu mộ tình nguyện viên sao Hỏa, cô lập tức báo danh, trổ hết mọi tài năng và giành được cơ hội trở thành một trong tám người đầu tiên đi đến sao Hoả.
Với những phẩm chất tỉ mỉ và kiên cường cố hữu của phái nữ, vừa vặn có thể bổ sung cho Bùi Kiệt, cộng thêm khả năng lãnh đạo đáng gờm, Hoa Nhan đã được bổ nhiệm vào chức vụ đội phó, uy vọng của cô ấy ở trong đội chỉ đứng sau đội trưởng Bùi Kiệt.
“Không được.”
Bùi Kiệt dứt khoát từ chối lời đề nghị của Hoa Nhan.
“Ta là đội trưởng, nên dẫn đầu mọi người mới phải. Tiếp theo đây, ta sẽ tuyển chọn hai thành viên khác để cùng nhau đi đến quần thể sinh vật Đào Hoa Nguyên số một.”
“Ngươi là đội trưởng, cũng là người chỉ huy của căn cứ, cho nên ngươi không thể nào mạo hiểm.” Hoa Nhan nói.
“Ta tán thành điều này.”
Một thành viên khác đột nhiên giơ tay.
Muhan Kede, người Ả Rập, làn da màu nâu, đôi mắt sáng ngời có thần.
Lúc này, Muhan Kede đang giơ tay lên cao, khóe miệng ẩn hiện ý cười khó hiểu.
“Đội trưởng, thay vì ra ngoài mạo hiểm ngươi vẫn nên ở lại căn cứ để chỉ huy mọi người, ta cũng có thể dẫn đội giúp ngươi.”
Thấy Muhan Kede lên tiếng, Bùi Kiệt trực tiếp cười thành tiếng.
“Ngươi tán thành cũng vô dụng, bây giờ cũng không phải thời điểm bỏ phiếu biểu quyết. Ta là đội trưởng, mọi người cần phải tuân theo sự sắp xếp của ta. Hoa Nhan ở lại, Đường Vân Thao và Kasterin theo ta ra ngoài. Trong lúc đó, những người ở lại sẽ nghe theo lệnh của đội phó Hoa Nhan.”
Bùi Kiệt trực tiếp đưa ra quyết định.
Trong tình huống lần đầu tiên tiếp xúc với bầu khí quyển của sao Hỏa, hệ số rủi ro của nhóm người này sẽ cao hơn rất nhiều so với những thành viên còn lại. Bởi vì thế giới bên ngoài là một môi trường hoàn toàn chưa được xác định, không ai biết được điều gì sẽ phát sinh với bản thân.
“Đội trưởng, ta có thể ra ngoài thay Vân Thao được không?” Muhan Kede nói.
“Muốn cướp vị trí của ta sao? Không có cửa.”
Nghe thấy Muhan Kede muốn thay thế mình, một thành viên có dung mạo lương thiện đàng hoàng lập tức lên tiếng phản đối.
Người này có vóc dáng nhỏ gầy, nhưng thành tích huấn luyện của hắn đều theo sát Bùi Kiệt. Chỉ bởi vì tính cách có chút hướng nội, nên hắn mới không thể đảm đương được chức vụ đội phó mà thôi.
“Các ngươi đừng tranh cãi nữa, ta đã đưa ra quyết định rồi, tất cả mọi người chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ ngay bây giờ.”
Bùi Kiệt chấm dứt cuộc họp, sau đó dẫn hai người Đường Vân Thao và Kasterin hướng tới lối ra vào của căn cứ. Hoa Nhan chỉ có thể thay thế vị trí của Bùi Kiệt, tọa trấn tại trung tâm chỉ huy, theo dõi hành trình ra ngoài của bọn họ.
Trung tâm Hàng Không Phi Kiến, tất cả các chuyên gia đều đang chăm chú theo dõi hoạt động của những tình nguyện viên.
Đây là lần đầu tiên con người tiếp xúc và sinh tồn tại một hành tinh xa lạ trong điều kiện không có trang bị phòng hộ, cho nên đây đích thị là một sự kiện trọng đại trong lịch sử nhân loại.
Nếu các tình nguyện viên có thể sinh tồn thành công, chứng tỏ hành tinh này đã được cải tạo thành công, và dự án này sẽ mang lại những ích lợi vô hạn cho hành trình khám phá vũ trụ vô tận của nhân loại trong tương lai.
Trần mặc cũng đang quan sát tình hình của Đào Hoa Nguyên số một, thí nghiệm lần này có liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ [Cải tạo hành tinh] của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, nên cho dù không có việc gì, thì hắn cũng phải xem qua một chút.
Bùi Kiệt, Đường Vân Thao vào Kasterin sớm đã chuẩn bị xong xuôi.
Cả ba người đều sử dụng quần áo bảo hộ, chỉ mặc đồng phục huấn luyện hàng ngày, nhưng để đề phòng bất trắc, thì mỗi người đều cõng theo một ống khí oxy thô sơ với kích thước bằng một cánh tay ở sau lưng.
Bên ngoài cổng lớn, một chiếc xe cấp cứu và ba robot thông minh đang trong tư thế sẵn sàng tiến hành cứu hộ bất cứ lúc nào.
Xem ra, tập đoàn Kiến Hành Quân đã làm mọi thứ có thể để đảm bảo an toàn cho các tình nguyện viên trên sao Hỏa.
“Áp suất không khí trong khoang thuyền đang được điều chỉnh, cửa cabin sẽ mở ra sau một phút nữa, xin hãy chuẩn bị…”
Trí tuệ nhân tạo Huỳnh Hoặc đưa ra lời nhắc nhở.
Ngay khi nó vừa dứt lời, ba người Bùi Kiệt từ từ cảm thấy sự biến đổi trong cơ thể.
Áp suất không khí ở đây đang dần dần hạ xuống, khiến cho bọn họ cảm giác hơi tức ngực, giống như đang đứng giữa cao nguyên bạt nàn.
Tuy nhiên, các tình nguyện viên đã được huấn luyện bài bải, có nhiều kinh nghiệm sinh tồn trong nhiều môi trường khác nhau, cho nên có thể nhanh chóng thích nghi với sự thay đổi của áp suất không khí.
Vào thời khắc này, bọn họ cảm thấy thời gian một phút trôi qua khá chậm.
Cuối cùng, khi áp suất khí quyển trong khoang thuyền tương tự như bên ngoài, âm thanh tích tích bất chợt vang lên, trí tuệ nhân tạo tiếp tục nhắc nhở mọi người có thể mở cửa cabin để đi ra ngoài.
Bùi Kiệt có chút khẩn trương, cánh cửa này là điểm ngăn cách giữa hai thế giới.
Và thời khắc này cũng là một sự kiện lớn trong lịch sử nhân loại.
Hắn tin rằng, tại trung tâm chỉ huy ở Trái Đất, vô số các nhà thiên văn học và nhà sinh vật học đều đang chờ xem những sự tình phát sinh sau đó.
Tại trung tâm chỉ huy trong căn cứ, đám người Hoa Nhan cũng đang quan sát tình hình của ba người ngoài kia trong tâm trạng căng thẳng, chờ đợi khoảnh khắc cửa sập máy bay mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi