Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1181: Chơi “Bi-a” bằng tiểu hành tinh

“Bắt đầu thôi!”
Nền tảng ảnh ba chiều trong phòng thí nghiệm đang trình chiếu khung cảnh các trụ cơ học bắt đầu gia tốc cho tiểu hành tinh.
Đoạn video ba chiều này đang tường thuật những gì đã xảy ra ở hiện trường từ nửa tiếng trước.
Triệu Mẫn là khán giả duy nhất ở đây, cô chỉ có thể giữ im lặng, không thể giúp đỡ hay chen vào được.
Bước đầu tiên trong quá trình cải tạo sao Hỏa, chính là làm cho động cơ từ trường bên trong sao Hỏa hoạt động trở lại.
Để hoàn thành bước tiến này, bọn họ phải tạo nên một nguồn năng lượng đủ mạnh để đánh thức lớp chất lỏng của sao Hỏa, khiến cho các dòng chảy bắt đầu lưu động và hòa tan những con đường phủ sắt nóng chảy trên bề mặt sao Hỏa, tạo nên hiện tượng đối lưu đối với quả cầu kim loại rắn đang nằm cố định trong trung tâm hành tinh, từ đó kích hoạt từ trường của sao Hỏa.
(cứu..)
Có thể nói, từ trường của sao Hoả là điều kiện cơ bản nhất cho sự thành công của quá trình cải tạo hành tinh.
Nếu không có từ trường, bầu khí quyển của sao Hỏa sẽ không thể chịu được sự tàn phá của sức gió mặt trời và tia phóng xạ vũ trụ, cũng như không thể hình thành môi trường sống lâu dài. Vì vậy, muốn cải tạo một hành tinh phù hợp với sự sống trên Trái Đất, Trần Mặc phải kích hoạt từ trường của hành tinh đó rồi mới có thể tiến hành bước cải tạo tiếp theo, nếu không thì không cần phải bàn cãi gì nữa.
Để kích hoạt lớp chất lỏng bên trong sao Hỏa, Trần Mặc đã chuẩn bị nhiều kế hoạch khác nhau với hai phương thức triển khai chính.
Một là thúc đẩy một vụ va chạm giữa các tiểu hành tinh, hai là chế tạo “bom hành tinh”.
Bom hành tinh chỉ đóng vai trò dự bị, còn bây giờ bọn họ đang thực hiện một vụ va chạm giữa các tiểu hành tinh.
Tuy nhiên, để có thể đạt được các điều kiện kích hoạt từ trường của sao Hỏa bằng một vụ va chạm giữa các tiểu hành tinh, yếu tố quan trọng nhất chính là khối lượng của tiểu hành tinh bị va chạm.
Trần Mặc hiện đã có đầy đủ công nghệ, nhưng nền tảng khoa học kỹ thuật ở thời điểm hiện tại không cho phép hắn chế tạo nên một động cơ có đủ sức đẩy một tiểu hành tinh để làm rung chuyển lớp phủ trên sao Hỏa. Vì lẽ đó, Trần Mặc cần phải tìm một cách khác để gia tăng sức đẩy của các tiểu hành tinh để có thể kích hoạt dòng từ trường của sao Hỏa.
Cuối cùng, hắn lựa chọn một phương pháp tương đối đơn giản.
Phương pháp va chạm.
Một mô hình động năng đơn giản.
Hắn sẽ sử dụng các động cơ nhân tạo để gia tốc cho tiểu hành tinh A có khối lượng nhỏ hơn, một khi tốc độ đủ lớn, tiểu hành tinh A sẽ có đủ động năng để tấn công tiểu hành tinh B có khối lượng lớn hơn, tạo nên một va chạm làm lệch quỹ đạo của tiểu hành tinh C, lệch đến mức khiến nó trượt ra khỏi lực hấp dẫn của sao Hỏa. Khi quỹ đạo chuyển động giao nhau, tiểu hành tinh C bị lực hấp dẫn của sao Hỏa bắt giữ và va vào bề mặt sao Hỏa;
(cứu lần hai..)
Mô hình trông đơn giản, nhưng cần phải chú ý đến rất nhiều điều kiện.
Đầu tiên là phải tính toán quỹ đạo của sao Hỏa.
Sau khi tiểu hành tinh C lệch khỏi quỹ đạo sao Hoả, quỹ đạo xoay quanh của cả hai ngôi sao này nhất định phải có giao điểm, hơn nữa còn phải đồng thời gặp nhau trong cùng một khoảng thời gian. Vì lẽ đó, Trần Mặc cần phải xem xét khoảng cách và vị trí giữa hai tiểu hành tinh và sao Hỏa, nhằm xác định tiểu hành tinh C và sao Hỏa sẽ đến cùng một vị trí vào cùng một thời điểm, nếu không thì phải mất nhiều năm nữa mới có thể va chạm được.
Sau đó là tính toán động năng của các tiểu hành tinh A và B trong vụ va chạm.
Nếu tổng động năng không đủ, vậy thì quỹ đạo của tiểu hành tinh C không thể đạt được kỳ vọng đã định trước. Còn nếu động năng quá lớn, quỹ đạo lệch quá nhiều, thì tình hình lúc đó cũng cực kỳ không ổn.
Chỉ cần quỹ đạo của tiểu hành tinh C nhiều hơn một điểm hoặc ít hơn một điểm, thì cũng có thể gây ra sự chênh lệch hàng vạn dặm của giao điểm giữa hai quỹ đạo tiểu hành tinh C và sao Hoả. Trong không gian của vũ trụ, mỗi một centimet trong quỹ đạo cũng có khả năng tạo nên những cách biệt rất dài sau khi vận hành.
Kịch bản này giống như trò chơi bi-a trong không gian, các tiểu hành tinh là bóng tròn, còn sao Hỏa chính là “cái lỗ”.
Trần Mặc nhất định phải vào lỗ bằng một cú đánh duy nhất.
Sau khi xác định phương thức triển khai, Trần Mặc tiếp tục thăm dò và xác nhận mật độ và khối lượng của hơn 2700 tiểu hành tinh trong vành đai sao Hoả.
Cuối cùng, nhờ vào các phép toán và hình chiếu mô phỏng bằng siêu máy tính lượng tử, hắn đã xây dựng nên hàng triệu mô hình biến đổi, chọn ra một giải pháp tối ưu nhất, xác định “Bắp Ngô” sẽ đóng vai trò tiểu hành tinh A và “Người Đánh Lửa” với vai trò tiểu hành tinh B, rồi mới bắt đầu thực hiện phương án cải tạo.
Tuy có chút phiền phức, nhưng đây là cách dễ dàng nhất.
“Phải mất bao lâu để hai tiểu hành tinh va chạm với nhau?”
“Theo dữ liệu từ tàu thăm dò, Bắp Ngô và Người Đánh Lửa sẽ va chạm sau 548 giờ 13 phút.” Mặc Nữ đáp.
“Thật là điên cuồng.”
Triệu Mẫn xem một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể nói được, cô ấy thầm líu lưỡi: “Ta là người xem duy nhất của buổi biểu diễn thế kỷ này!”
“Cô độc là đặc ân và cũng là bất hạnh của những kẻ chinh phục. Ta đây vẫn còn có một khán giả, như vậy cũng không tồi!”
“Không cô độc, ngươi còn có Mặc Nữ.”
Mặc Nữ dịu dàng nói.
Trần Mặc cười xoa đầu cô.
Bây giờ, Mặc Nữ có ý thức của riêng mình, cô thường chủ động nói chuyện, hắn cũng không đến nỗi buồn tẻ như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi