Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 379: Lại cướp lời thoại của ta

Triệu Mẫn oán trách.
Lúc Lý Thành Chi còn ở đây, cô cũng không tiện nói gì, bây giờ hắn ta đã đi rồi, cô đã có thể thoải mái nói ra những ấm ức trong lòng.
"Thứ đó vốn dĩ không thể kiếm ra tiền."
Trần Mặc nhìn theo hướng Lý Thành Chi rời đi: "Ngươi cho rằng chúng ta có thể đưa loại thuốc kia ra thị trường được sao?"
Triệu Mẫn lắc đầu. Tầm ảnh hưởng của loại thuốc này rất rộng, thậm chí còn mang ý nghĩa chiến lược, cho dù có hoàn hảo đến mấy thì cũng không thể đưa ra thị trường, chỉ có thể lưu truyền nội bộ quân đội. Thậm chí, dù có ở trong quân đội thì cũng không được sử dụng quy mô lớn mà chỉ dành cho một vài bộ đội và những nhân sự đặc biệt.
Nếu để loại thuốc này bị rò rỉ ra bên ngoài, thì không khác nào bị lật tẩy con át chủ bài. Chính phủ chắc chắn sẽ tìm cách che giấu công nghệ, tuyệt đối sẽ không công khai loại thuốc này.
"Đã không thể đưa ra ngoài thị trường, vậy một năm thì có thể sản xuất được bao nhiêu lọ thuốc? Mười ngàn hay một trăm ngàn lọ? Dù cho ta có tăng giá lên gấp năm lần, thậm chí gấp mười lần, nhưng nếu không công khai thì căn bản cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”
Trần Mặc nói: "Nên ta mới thu một ít lợi nhuận tượng trưng, coi như thuận nước giong thuyền."
"Thế thì ngươi đưa thẳng cho bọn họ là được."
Triệu Mẫn nói.
Trần Mặc lắc đầu cười: "Tặng không thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, không phù hợp với bản chất thương nhân của chúng ta. Nếu thu một ít chi phí kỹ thuật tượng trưng, thì chí ít bọn họ sẽ không cho rằng công ty Kiến Hành Quân đang đưa một loại công nghệ vớ vẩn cho bọn họ. Chúng ta cho bọn họ một món nợ ân tình, cũng coi như một công đôi việc. Lần hợp tác tiếp theo sẽ cho không như vậy sao? Cũng chưa chắc đâu nha."
Nghe được lời này của Trần Mặc, Triệu Mẫn mới có thể gật đầu. Cô nhìn nhận vấn đề dưới góc độ thương nhân, mãi đuổi theo lợi ích nên bị rơi vào ngõ cụt. Còn Trần Mặc từ lúc bắt đầu đã không hề tính đến chuyện kiếm lợi từ loại công nghệ này, nên hắn đã gây ấn tượng tốt với cấp trên, trợ giúp cho những cơ hội lần sau.
Triệu Mẫn rời khỏi phòng làm việc của Trần Mặc để xử lý những sự vụ khác của công ty. Còn Trần Mặc lại nằm lên ghế sô pha, tiến vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, bắt đầu thu thập những kỹ thuật có ích đối với nền tảng kỹ thuật hiện tại của hắn.
Sau khi tan làm, Trần Mặc và Tiểu Ngư cùng nhau rời công ty để đi đến siêu thị. Trần Mặc đẩy xe hàng, chậm rãi đi dạo quanh các quầy sản phẩm, còn Tiểu Ngư đang đi bên cạnh hắn, cô thỉnh thoảng dừng lại để nhìn rau nhìn dưa, trông bộ dáng thích thú vô cùng.
"Dạo này bận rộn lắm sao?"
Trần Mặc hỏi.
"Tất nhiên là phải bận rồi. Chị Triệu đã để ta xử lý ngân sách và đối chiếu dữ liệu của một vài hạng mục. Có điều, công ty hiện đang áp dụng trí tuệ nhân tạo trong quá trình làm việc, chẳng hạn như tính toán dữ liệu hoặc là tóm tắt văn bản, tất cả đều được xử lý rất nhanh, cho nên thỉnh thoảng ta cũng tranh thủ lười biếng, lén lút uống chén trà."
Tiểu Ngư cười nói.
"Ừm, đừng quá mệt là được."
Trần Mặc gật đầu nói. Đối với hắn, Tiểu Ngư không đi làm thì cũng không sao. Nhưng hắn sẽ không ép buộc cô trở thành một con chim hoàng yến ở trong nhà, mà Tiểu Ngư cũng sẽ không chấp nhận bản thân trở nên như vậy.
Một người lúc nào cũng ở nhà rảnh rỗi, sớm muộn gì cũng hỏng.
Tiểu Ngư muốn đi làm, hắn không thể cướp đi quyền lợi này của Tiểu Ngư, chỉ cần cô đừng để bản thân quá mệt mỏi là được. Hắn không cần Tiểu Ngư phải ưu tú đa năng, cô chỉ cần bình an sống tốt là được.
"Tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi."
Mua xong rau dưa, Tiểu Ngư liền kéo tay Trần Mặc đi về khu bán thịt.
"Cái này mà cũng phải hỏi, ăn hải sản, cá là tốt nhất."
Trần Mặc trêu chọc.
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Ngư liền trừng mắt, hai má đỏ hồng, cô khẽ mắng: "Không đàng hoàng gì cả."
"Sao lại không đàng hoàng? Ta muốn ăn cá nướng mà? Hay ngươi mua thêm ít cua với tôm hùm nữa đi, chúng ta vừa xem phim vừa ăn."
Trần Mặc nói: "Còn con cá kia thì để lại, đêm đến lại ăn."
"Ngươi chỉ thế là nhanh."
Tiểu Ngư ngượng ngùng nói.
"A, thế mà lại dám cướp lời thoại của ta."
Trần Mặc nhếch miệng cười: "Đối với chuyện ăn cá này, đúng là ta rất nhanh."
"Hư đốn, ta sẽ cho ngươi ăn đủ."
Khi biết mình bị trêu đùa, Tiểu Ngư đỏ mặt rồi trợn trắng mắt, cô kéo cánh tay hắn rồi đi về khu hải sản.
"Hư hỏng cái gì chứ, đây gọi là sống hưởng thụ."
Trần Mặc cười haha: "Ăn cá cũng không được à? Đêm nay ta muốn ăn thật cay."
"Còn mồm năm miệng mười. Đừng có nói ở đây, thích thì về nhà nói."
Tiểu Ngư mặt đỏ như gấc.
"Sợ cái gì, người ta không hiểu đâu, ăn cá thôi mà…"
Trần Mặc còn chưa nói hết đã cảm thấy eo đau nhói, hắn hít một hơi khí lạnh, sau đó vội vàng ngậm miệng.
"Ta không cho ngươi ăn nữa."
Tiểu Ngư hờn dỗi một câu rồi quay mặt đi chỗ khác, hai bên má của cô vẫn còn hồng rực không thôi. Mặc dù đã là người của Trần Mặc, nhưng mỗi khi nói tới chuyện này, vì da mặt cô mỏng, nên vẫn sẽ thấy ngượng ngùng.
Hai người đi đến khu hải sản, mua hết các nguyên liệu cần thiết, sau đó Trần Mặc xách hai túi chiến lợi phẩm to ụ rồi đi về biệt thự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi