Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 568: Tiểu Ngư tỉnh lại

Đối với đối thủ cạnh tranh của công ty Kiến Hành Quân, nếu Trần Mặc xảy ra bất trắc, đồng nghĩa với việc Kiến Hành Quân sẽ mất đi trụ cột chính, nội bộ công ty sẽ trở thành một mớ hỗn độn, và bọn họ sẽ có thể nhảy vào và thâu tóm nó.
Đối với bạn bè và đối tác của công ty Kiến Hành Quân, nếu có chuyện không hay xảy ra với Trần Mặc, thì đó sẽ là sấm sét giữa trời quang. May mắn thay, Triệu Mẫn đã thông báo Trần Mặc đã trở về an toàn, điều này khiến không ít người đang lo lắng bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Có điều, trong bài phát biểu ngắn gọn của Triệu Mẫn, tình hình của Trần Mặc vẫn chưa được tiết lộ cụ thể. Hơn nữa, Trần Mặc cũng không tự mình xuất đầu lộ diện. Vì thế, thế giới bên ngoài càng suy đoán về tình hình của Trần Mặc hăng hái hơn nữa.
Chỉ trong vài giờ, nhiều chủ đề thảo luận đã bắt đầu xuất hiện trên Internet. Một số người suy đoán Trần Mặc đang bị thương nặng, cần phải nằm viện để hồi phục sức khỏe, không tiện lộ mặt ra ngoài.
Cũng có người lại cho rằng, Trần Mặc có thể đã bị bọn xã hội đen bắt cóc, nhưng công ty Kiến Hành Quân đồng ý với điều kiện của đối phương nên Trần Mặc mới được thả về. Nếu không, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác để giải thích tại sao hắn bị bắt cóc rồi lại có thể trở về bình an vô sự như vậy.
Đối với các luồng dư luận này, công ty Kiến Hành Quân không hề đưa ra bất cứ phản hồi chính thức nào, tất cả các nhân viên trong công ty đều không dám tiết lộ bất cứ tin tức gì về Trần Mặc.
Là nhân vật chính của sự kiện bắt cóc táo tợn, Trần Mặc hiện đang ngồi bên giường bệnh của Tiểu Ngư, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.
Trần Mặc đã ngồi ở đây vài giờ đồng hồ rồi. Lúc này, hắn cũng đã thể nghiệm ra được sự giày vò của Tiểu Ngư khi đợi chờ hắn tỉnh lại trên giường bệnh.
Tiểu Ngư vẫn chưa hồi phục, trong lòng hắn tràn ngập lửa giận nhưng lại không có nơi nào để trút bỏ.
Bây giờ là một giờ rưỡi chiều, vừa rồi Trần Mặc có hỏi Triệu Mẫn về tình hình của đội vệ sĩ.
Bốn người chết và ba người bị thương.
Bạch Trân Châu bị thương nặng, hiện tại vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và chưa qua cơn nguy kịch. A Nam thì bị bắn hai phát vào người, nhưng không bị thương ở nơi trọng yếu, cũng có thể coi là trong cái rủi có cái may. Ngoài ra còn có một người bị thương nhẹ trong vụ va chạm xe cộ.
Vương Hải và Hắc Ưng đều đang có mặt ở đồn cảnh sát, bọn họ đang được lấy khẩu cung để hỗ trợ cảnh sát điều tra.
Trần Mặc không hy vọng phía cảnh sát có thể điều tra ra manh mối, bởi vì đối phương không phải người bình thường, và tất cả bọn chúng đều đã chết dưới tay hắn, cho nên các cơ quan chắc năng sẽ không có cách nào để tra ra được. Vậy nên, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trần Mặc đã yêu cầu Mặc Nữ bắt đầu tìm kiếm thông tin của mấy kẻ đó, chỉ cần tìm ra được danh tính của đối phương và tổ chức đứng đằng sau bọn chúng, Trần Mặc hắn tuyệt đối sẽ không để cho đối phương được sống yên ổn.
"Ông xã."
Đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc đánh thức Trần Mặc đang chìm đắm trong cơn phẫn nộ, ánh mắt hắn từ từ lấy lại tiêu cự. Hắn trông thấy Tiểu Ngư trên giường bệnh đang mở mắt ra nhìn mình, khuôn mặt tái nhợt của cô khiến hắn vô cùng đau lòng.
"Ngươi tỉnh rồi, tốt quá."
Trần Mặc điều chỉnh lại cảm xúc rồi nở một nụ cười dịu dàng, hắn không muốn Tiểu Ngư nhìn thấy những phiền muộn của mình.
“Ta không phải đang mơ, đúng không?”
Tiểu Ngư vươn tay xoa mặt Trần Mặc.
“Không phải, ngươi xem ta nhéo mình còn cảm thấy đau, chắc chắn không phải nằm mơ.”
Trần Mặc nhéo cánh tay mình một cái, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Ngư.
"Ta mơ thấy ngươi bị kẻ xấu bắt đi."
"Là giả cả đấy, trong mơ đều ngược với hiện thực, ông xã của ngươi lợi hại như vậy, không dễ bị bắt đi như thế đâu.”
Trần Mặc khẽ xoa mu bàn tay tái nhợt của Tiểu Ngư, cảm giác mất đi rồi tìm lại được khiến hắn ta cảm thấy khóe mắt bắt đầu cay cay.
"Ta biết ngươi sẽ không sao mà.”
Trần Mặc vươn đầu hôn lên trán Tiểu Ngư: "Ta còn phải chăm sóc Tiểu Ngư nhà ta chứ, ta nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với mình.”
“Vâng.”
Tiểu Ngư lộ ra một nụ cười, khiến khuôn mặt tái nhợt không chút máu có thêm một tia sức sống: “Ta khát nước.”
"Để ta rót nước cho ngươi."
Trần Mặc vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng do ngồi quá lâu, đùi hắn có hơi tê, nên khi đứng lên, Trần Mặc suýt chút nữa thì ngã xuống.
“Hơi nóng đấy, ngươi uống cẩn thận nhé.”
Trần Mặc đỡ Tiểu Ngư ngồi dậy, sau đó cẩn thận kề ly nước lên miệng cô.
“Ừ.”
Tiểu Ngư uống hai ngụm, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Trần Mặc.
"Làm sao vậy? Vết thương còn đau à?"
Tiểu Ngư khẽ lắc đầu: "Không có, ta chỉ muốn nhìn ngươi thôi."
Ngày nào cũng có thể ngắm.”
Trần Mặc buộc lại mái tóc rối bù của Tiểu Ngư, vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy. Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn liền ấn nút ở đầu giường: "Gọi bác sĩ tới kiểm tra cho ngươi trước đã.”
Một lúc sau, Lưu Tuyết Cầm và một y tá vào phòng, theo sau hai người đó là Triệu Mẫn và người bạn thân nhất của Tiểu Ngư là Lý Nhược Hi.
Nhìn thấy Tiểu Ngư đã tỉnh, cả hai đều nở một nụ cười vui mừng. Tuy nhiên, bọn họ cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng một bên, đợi Lưu Tuyết Cầm kiểm tra cho Tiểu Ngư trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi