Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 645: Phương thức khả thi nhất

"Lý Tổng, năng lực của chúng ta sợ rằng không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này, nhưng ta có một ý tưởng. "
"Nói xem nào."
Lý Chí Dũng nhìn về phía Chung Húc.
"Hôn lễ của Trần Mặc đã vượt ra ngoài định nghĩa chung của những buổi lễ bình thường. Chúng ta có thể mời các đạo diễn tên tuổi để chỉ đạo đám cưới này. Bọn họ là những người có kinh nghiệm thực hiện các chương trình có quy mô tầm cỡ, công ty chúng ta sẽ hỗ trợ liên hệ và tạo cơ hội cho các đạo diễn đó làm quen với Trần Mặc. Ngược lại, chúng ta gặt hái thành quả từ sức ảnh hưởng của buổi lễ này và trở nên nổi tiếng hơn nữa, đôi bên cùng có lợi.
Ta đoán rằng, những vị khách tham dự lễ cưới của Trần Mặc chắc chắn là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong nước. Đây chính là một cơ hội mở rộng mạng lưới quan hệ, các đạo diễn kia sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Lý Chí Dũng suy nghĩ một chút, tuy công ty của họ đã từng tổ chức hôn lễ cho các ngôi sao nổi tiếng, nhưng quy mô của những buổi lễ đó vẫn nằm trong phạm vi bình thường. Nhưng đám cưới của Trần Mặc đã vượt quá hiểu biết của họ, chỉ những đạo diễn chuyên chỉ đạo sản xuất phim bom tấn thì mới có thể đảm đương nhiệm vụ này: "Vậy chúng ta nên mời đạo diễn nào đây?"
"Các đạo diễn nổi tiếng trong nước chắc chắn vô cùng bận rộn, tính tình bọn họ cũng khá kiêu ngạo, chúng ta cũng chưa chắc bọn họ sẽ đồng ý. Chúng ta phải gọi điện thoại liên hệ bọn họ mới được."
Chung Húc nói.
Lý Chí Dũng gật đầu, đây quả thực là một phương pháp tốt nhất hiện tại, nhưng bọn họ phải nhanh chóng liên lạc mới được, sau đó còn giao ra một bản kế hoạch hoàn chỉnh cho Trần Mặc.
"Vậy mọi người trở về đi, nghĩ xem có những phương thức khả thi nào khác hay không, sau đó báo cho ta trước sáng mai. Tan họp."
Trở lại văn phòng, Lý Chí Dũng ngay lập tức tìm kiếm thông tin liên hệ của các đạo diễn nổi tiếng trong nước. Bởi vì Thập Lý Hồng Trang đã từng làm việc cho một số người nổi tiếng, cho nên hắn cũng có những mối quan hệ thân thiết trong ngành giải trí, không khó để có được thông tin liên lạc của các đạo diễn đó.
….
….
Trần Mặc đã đến ba công ty tổ chức hôn lễ mà Mặc Nữ đã tìm hiểu trước đó, đồng thời cũng nói rõ yêu cầu của mình với đối phương, công ty nào có thể đưa ra kế hoạch khả thi nhất thì sẽ có quyền tổ chức hôn lễ cho hắn.
Một khi xác định công ty tổ chức hôn lễ, hắn có thể yên tâm để bọn họ chuẩn bị hôn lễ cho mình mà không phải lo lắng quá nhiều nữa.
Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề, chính là ảnh cưới. Trần Mặc đang nghĩ, hắn có nên mời một người nhiếp ảnh gia nổi tiếng đến để chụp ảnh cưới cho bọn họ không.
"Anh rể, món này ngon lắm, ta mua cho ngươi nè. "
Suy nghĩ của Trần Mặc bị cắt ngang bởi giọng nói hào hứng của Tiểu Man, hắn nhìn thấy Tiểu Ngư và Tiểu Man cầm hai hộp mực trong tay chạy tới chỗ mình
Hiện giờ, mọi người trên phố đi bộ đều đang cười đùa vui vẻ với nhau, bầu không khí ở nơi này vô cùng sôi động và náo nhiệt.
"Anh rể, mọi người cũng nhìn chằm chằm vào ngươi như ngươi vẫn tưởng đâu, hơn nữa, nếu chỉ nhìn qua một lần thì bọn họ chắc chắn không thể nhận ra ngươi. Ngoài ra, người ta xấu nhất khi ăn, ngươi còn đeo cả kính, những người đi đường chắc chắn không nhận ra ngươi đâu mà. "
Tiểu Man cười nói.
"..................”
Tiểu Ngư đang ăn cá viên, cô cũng im lặng tỏ ý đồng tình với Tiểu Man.
Trần Mặc cũng hết cách trước thái độ kiên quyết của Tiểu Man, hắn tháo khẩu trang, lấy xiên mực mà Tiểu Ngư đưa cho.
Tiểu Ngư bình thường rất ít khi ra ngoài, cho nên cô cũng không lo mình sẽ bị nhận ra, ngoại trừ lần bị chụp ảnh lúc trước.
Nhưng hắn thì khác, nhất cử nhất động của hắn đều có thể tạo ra tin tức. Mỗi khi ra ngoài dạo phố cùng Tiểu Ngư, hắn đều phải mang khẩu trang và đeo mắt kính, nếu không sẽ trở thành quốc bảo gấu trúc, bị đám người đuổi theo để chụp ảnh chung. Hơn nữa, hắn cũng cần phải chú ý đến vấn đề an toàn cá nhân. Dù sao đi nữa, những kẻ đang nhằm vào hắn cũng không chỉ một hai người.
"Anh rể, có một tiệm chụp ảnh ở đằng kia, có ảnh nghệ thuật và ảnh cưới, hay là chúng ta cùng đi xem thử?"
Tiểu Man ăn mực nang xong, cô bất ngờ nhìn thấy người chụp ảnh bên cạnh, cửa hàng sáng trưng. Hiện tại, Trần Mặc và Tiểu Ngư đang tìm nơi để chụp ảnh cưới, ngay cả khi hai người không chụp ảnh ở đây, đi xem một chút cũng không sao.
"Được."
Trần Mặc gật đầu, nắm tay Tiểu Ngư rồi bước tới.
“Chào mừng quý khách, ngươi muốn chụp ảnh nghệ thuật đúng không?”
Khi Trần Mặc, Tiểu Ngư, Tiểu Man vừa bước vào tiệm chụp ảnh, một cô gái có nhan sắc thanh tú đi ra chào đón, sau đó nở nụ cười thân thiện với ba người họ.
Cô cảm thấy người đàn ông đeo kính có chút quen thuộc, nhưng lại không dám nhìn chằm chằm vào hắn, vì như vậy là bất lịch sự.
“Chúng ta xem qua trước đã.”
Trần Mặc lịch sự gật đầu với cô gái thanh tú.
“Được.”
Cô gái thanh tú khẽ cười rồi cũng không hỏi gì thêm. Cửa tiệm này cũng không quá đông khách, chỉ có hai cô gái trẻ đang nhìn chăm chú vào bức tường dán đầy ảnh.
“Anh rể, ngươi đến xem này. Những bức ảnh này thật thú vị, mỗi bức đều có một bài thơ trên đó.”
Tiểu Man lấy hai bức ảnh trên tường xuống, cô lập tức tìm thấy bài thơ đằng sau bức ảnh, cảm giác như mình mới phát hiện ra một lục địa mới.
Bài thơ đều được viết tay, phông chữ hành giai mang lại cảm giác văn nghệ. Hơn nữa, ý nghĩa của bài thơ vô cùng phù hợp với cảnh tượng bên trong bức ảnh.
Các bức ảnh trên tường hầu như đều được chụp trên đường phố, có lẽ nhiếp ảnh chụp ảnh theo cảm hứng, vì mỗi bức ảnh đều vô cùng tự nhiên, nhưng vẫn giữ được chiều sâu của nghệ thuật.
Có tiếng cười của người già, có tiếng khóc của trẻ nhỏ, cặp đôi đi tản bộ, còn có con chim dưới làn mưa, hay ngọn cỏ…. mỗi bức ảnh đều mang một ý nghĩa vô cùng tinh tế, bài thơ nhỏ phía sau chúng càng minh họa thêm ý đồ của người chụp.
“Ông chủ của chúng tôi là người yêu thích chụp ảnh và thơ ca, hắn thường thích chụp một số cảnh vật theo cảm hứng của mình, sau đó viết một bài thơ nhỏ phía sau, dán lên tường để mọi người thưởng thức cùng nhau.
Nếu các ngươi thích, xin bỏ hai tệ vào thùng quyên góp là có thể lấy ảnh, trừ chi phí rửa ảnh, ông chủ chúng tôi sẽ quyên tặng số tiền còn lại cho tổ chức từ thiện, mỗi người chỉ có thể mua một tấm.”
Nhìn đám người Trần Mặc thích thú, cô gái thanh lập tức giới thiệu.
“Thật sự rất sáng tạo.”
Trần Mặc cầm một bức ảnh, lật lại xem bài thơ trên đó.
“Anh rể, ngươi nhìn bức ảnh kia, đó là màn hình máy tính và hình nền điện thoại của ngươi và chị ta.”
P.s: cầu NP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi