Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1237: Kẻ mạnh là người thiết lập quy tắc

Edo Shiro nhìn thấy Jim đang bị đuối lý, hắn liền mở miệng nói thay: “Nếu Trần tiên sinh phản đối với điều khoản này, vậy thì chúng ta có thể trao đổi với nhau để sửa đổi cho phù hợp. Ta cho rằng, bất cứ cá nhân hoặc tổ chức đều có thể xây dựng điểm cư trú hoặc căn cứ, tiến hành khai phá và sản xuất trên các vùng đất bên ngoài Trái Đất, nhưng không được độc chiếm hoặc tuyên bố chủ quyền tại nơi đó.”
“Ta cũng không đồng ý điều khoản này! Đối với ta, người có thể cải tạo một hành tinh thành nơi phù hợp với sự sống, thì đương nhiên sẽ nắm giữ kiểm soát, chiếm đóng và sử dụng hành tinh đó. Còn đối với những hành tinh không phù hợp với sự sống, hoặc những hành tinh đã tồn tại sự sống từ trước, các ngươi mới có thể áp dụng những điều khoản kể trên.
Đương nhiên, nếu các ngươi muốn chiếm lĩnh một hành tinh có sự sống, thì điều kiện tiên quyết chính là các ngươi có khả năng đánh bại các sinh vật trên hành tinh đó.
Nếu như không cảm phục quy tắc này, thì các ngươi có thể sử dụng vũ lực để cướp sao Hỏa từ tay ta, với điều kiện là các người sẽ không bị ta cướp ngược lại.”
“…”
Toàn bộ hội trường chìm trong tĩnh mịch, tất cả mọi người chợt tỉnh ngộ.
Kẻ mạnh mới là người thiết lập quy tắc, kẻ yếu chỉ có thể tuân theo quy tắc, đây chính là hiện trạng thế giới.
Trần Mặc không còn là người tuân theo nguyên tắc, mà là người định ra các nguyên tắc, trong hiện tại và tương lai, không ai có quyền nói chuyện về việc khai phá không gian vũ trụ của nhân loại hơn hắn.
Mọi người ở bàn tròn lâm vào trầm tư, khách quý ở hội trường cũng suy nghĩ về các quy tắc của Trần Mặc.
Mưu đồ tạo áp lực đã có phản ứng ngược.
Thực lực khoa học kỹ thuật của Trần Mặc mạnh mẽ hơn bọn họ, hắn ta đã thể hiện thái độ cứng rắn đến mức này, tất cả mọi người đều không thể làm gì được.
So với Trần Mặc, bọn họ càng sợ tình huống “bình vỡ không cần giữ” hơn.
Trần Mặc có thể lật bàn và độc chiếm toàn bộ không gian vũ trụ, còn bọn họ cũng không nhận được bất kỳ lợi ích nào.
Jim bắt đầu đảo mắt động não, tìm cách phản bác những sơ hở trong những quy tắc mà Trần Mặc đã đề ra.
Bỗng nhiên, Jim nhanh chóng lấy lại tinh thần, để lộ một nụ cười giễu cợt trong vô thức. Ông ta bày ra dáng vẻ rất tức giận, sau đó liếc nhìn Trần Mặc ở phía đối diện.
“Khái niệm “sự sống” mà ngươi đang nói đến là gì? Vi khuẩn, thực vật, hay động vật?”
Trần Mặc liếc nhìn đối phương một cái, liền hiểu rõ ông ta đang có ý đồ gì.
“Nếu không có sự can thiệp nhân tạo, thì trong điều kiện tự nhiên của hành tinh, các sinh vật được đưa lên đó phải tồn tại từ một tuần trở lên và có khả năng quang hợp, bao gồm vi khuẩn và nấm.”
Sắc mặt của Jim tốt hơn một chút, ông ta bưng tách cà phê lên rồi ngấp một ngụm, cũng không kịch liệt phản đối như trước.
“Có chuyện gì vậy?”
Jan Werner nghiêng người về phía Jim, cau mày không hiểu đối phương đang giở trò quỷ gì. Edo Shiro cũng sáp lại, ánh mắt loé lên một tia nghi hoặc.
“Trần Mặc chỉ thúc đẩy hành tinh nhỏ va chạm với sao Hỏa, khiến cho môi trường ở đó đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, vào thời điểm hiện tại, sao Hoả vẫn chưa đạt được những điều kiện sống cần thiết, các sinh vật không có cách nào tồn tại được. Dựa theo điều kiện mà hắn nói, thì sao Hỏa vẫn đang thuộc về nhân loại. Sau khi hắn ta ký tên lên hiệp định, chúng ta sẽ lập tức tiến hành nghiên cứu sao Hỏa, hắn ta cũng sẽ không có lí do gì để ngăn cản.”
Jan Werner và Edo Shiro hiểu ra, ánh mắt sáng tỏ.
“Nếu hắn muốn sửa đổi điều khoản, chúng ta liền đáp ứng hắn. Chờ đến khi hắn ta ký tên lên hiệp nghị, chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện các kế hoạch khác.”
Những đại diện trong nước cũng có chút nghi hoặc, bèn tiến đến bên cạnh Trần Mặc.
Âu Dương Nguyên là người luôn trưng ra biểu cảm lãnh đạm ngàn năm không đổi, chỉ những người quen biết mới hiểu rõ tính cách của hắn ta rất dễ gần và nhiệt tình, căn bản không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Hắn là một nhà nghiên cứu vũ trụ ở trong nước, vốn thường xuyên đóng đô trên căn cứ Mặt Trăng của tập đoàn Kiến Hành Quân, đồng thời cũng đã từng tiếp xúc với Trần Mặc tại Học Viện Kỹ Thuật.
Với tư cách là phó viện trưởng của viện nghiên cứu không gian vũ trụ, hắn đã đến tham dự buổi hội nghị không gian vũ trụ lần này với tư cách là đại diện của Trung Quốc.
Âu Dương Nguyên vốn cho rằng Trần Mặc sẽ bị đám người phương Tây công kích bằng những quy chuẩn đạo đức và pháp luật quốc tế, nhưng vị đại thần này lại có thể lần lượt phản bác từng luận điểm của đối phương, khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn.
Nhưng đối với điều khoản vừa rồi, hắn lại có chút không thỏa mãn.
“Viện sĩ Trần, điều khoản này e rằng có chút không tốt. Hiện giờ, trên sao Hỏa còn chưa xuất hiện bất kỳ sự sống nào, bọn họ có thể lấy điều này để phản bác quyền sở hữu của ngươi đối với sao Hỏa.”
u Dương Nguyên nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ta biết.” Trần Mặc khẽ gật đầu.
“Vậy tại sao ngươi còn đề ra điều kiện này?” Âu Dương Nguyên càng không hiểu.
“Trên sao Hỏa đã có thực vật mọc thành công, ta vẫn chưa công bố với thế giới.” Trần Mặc nói một cách vô cảm.
Âu Dương Nguyên hoàn toàn chấn động, nhưng lập tức kiềm chế cơn vui sướng, cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của bản thân, không để cho đám người kia phát hiện ra điều khác lạ. Hắn vẫn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt không thay đổi, bộ dáng né tránh con người cả vạn dặm, nhưng trong lòng lại vui vẻ đến mức nở hoa.
Một số người khác đang xì xào bàn tán về những điều kiện mà Trần Mặc vừa đưa ra.
Mặc dù điều kiện này khá công bằng, nhưng mà một số nước vẫn không quá đồng tình, bởi vì toàn bộ tài nguyên vũ trụ có lẽ sẽ rơi vào vòng kiểm soát của các cường quốc trên thế giới.
Tuy nhiên, ý kiến của bọn họ cũng không quan trọng trong buổi hội nghị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi