Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1114: Thực hiện nhiệm vụ

Trung tâm Hàng Không Phi Kiến trên mặt đất, khi nhìn thấy bức ảnh dấu chân trên Mặt Trăng và hai phi hành gia cầm chung một cột cờ, Trương Kiếm Phong bật khóc vì sung sướng
Các thành viên khác của nhóm dự án Hằng Nga đều ôm lấy lẫn nhau, vừa khóc vừa cười, niềm vui và nước mắt đan xen, nhưng vẫn tạo thành khung cảnh rất hài hòa.
Nhóm dự án Hằng Nga đã có thiết bị hạ cánh lên Mặt Trăng của riêng mình, nhưng bởi vì không muốn thất bại ngay từ lần đầu tiên, cho nên bọn họ quyết định xin sự giúp đỡ từ Trung tâm Hàng Không Phi Kiến, máy bay vũ trụ ở nơi này có hệ số an toàn cao nhất, tỷ lệ thành công cũng cao nhất.
Bây giờ cuối cùng cũng thành công rồi.
Trần Mặc đứng ở một bên cũng ra sức vỗ tay tán thưởng, đắm chìm trong niềm vui của bọn họ.
Đây một thành tích đáng tự hào.
Trong mấy chục năm qua, Trung Quốc đã từng bước phát triển kể từ thời kỳ bế quan toả cảng cho đến nay, rất nhiều thế hệ trước đã bỏ ra rất nhiều mồ hôi công sức cho non sông đất nước.
Thành tích này chính là một dấu hiệu tự tin về tương lai hùng mạnh, đồng khơi dậy niềm tự hào dân tộc, cảm giác thân thuộc và gắn kết, cộng với những lợi ích vô hình nhưng vô song.
Một lúc lâu sau, Trương Kiếm Phong mới kiềm chế lại sự hưng phấn trong lòng, cả người dường như trẻ ra cả chục tuổi.
“Cảm ơn ngươi rất nhiều, viện sĩ Trần.”
Trương Kiếm phong nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu trước Trần Mặc.
“Ngươi không cần khách sáo như vậy.” Trần Mặc vội vàng đỡ Trương Kiến Phong, hắn nhận không nổi cái cúi đầu này.
“Đã đến lúc phải báo tin vui cho người dân trong nước rồi.”
Trương Kiếm Phong nhìn lên hai bức ảnh trên màn hình lớn, đây là kết quả của sự nỗ lực không ngừng của hai thế hệ, chỉ có bọn họ mới biết bản thân đã trải qua những gian khổ như thế nào. Hơn nữa, người dân Trung Quốc đã chờ đợi câu trả lời hoàn hảo của bọn họ từ rất lâu rồi.
…..
….
Dương Vân Sơn và Thái Khang cũng không biết những chuyện gì xảy ra trên Trái Đất.
Lúc này, hai người bọn họ đang nhìn người máy của Nữ Thần đang khiêng cabin thí nghiệm sinh thái từ khoang vận chuyển ra bên ngoài.
Một cabin thí nghiệm nặng đến năm tấn, nhưng bốn người máy vẫn có thể bê lên một cách dễ dàng.
Cabin thí nghiệm sinh thái này có chứa hạt giống cây phía nam, bao gồm khoai tây, tằm, lúa nước, đậu nành, ngoài ra còn có một vài vi khuẩn phân giải và hạt giống cỏ Oxygen của tập đoàn Kiến Hành Quân, đủ để tạo thành một quần thể sinh vật cỡ nhỏ, nhằm nghiên cứu điều kiện sống của các sinh vật trên bề mặt Mặt Trăng.
Đây là một thiết bị quan trọng trong dự án khám phá Mặt Trăng, chuẩn bị cho sự hiện diện lâu dài của loài người.
Rất nhanh, bốn người máy đã mang cabin thí nghiệm sinh thái đặt xuống khu vực đã được chỉ định trước đó.
Dương Vân Sinh kiểm tra cabin thí nghiệm sinh thái lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì mới hoàn toàn yên tâm.
“Đúng là khoẻ thật!”
Thái Khang nhìn bốn người máy đang đi về khoang tàu với ánh mắt có chút cảm thán, sau đó quay đầu nhìn hai người máy đang làm việc ở cách đó không xa: “Hai thiết bị đó dùng để làm gì?”
Lần này, tập đoàn Kiến Hành Quân đã đưa 40 người máy với đủ loại kích cỡ và hình dạng lên Mặt Trăng. Ngoài những người máy dùng để thăm dò và xây dựng căn cứ, những người máy khác đều đã rời khỏi máy bay, hoặc tiến vào đường hầm hoặc ra ngoài thăm dò, chỉ còn sót lại hai người máy đang thu thập đất đá Mặt Trăng.
“Ngươi có thể hỏi Thần Nữ.”
Dương Vân Sinh nói.
Thần Nữ là cái tên bọn họ đặt cho hệ thống trí tuệ nhân tạo trên chiếc máy bay vũ trụ Nữ Thần.
“Đó là thiết bị khai thác heli-3, dùng để thu thập heli-3 trong đất Mặt Trăng.”
Giọng nói của trí tuệ nhân tạo trên máy bay Nữ Thần lập tức vang lên trong tai nghe của bọn họ.
Dương Vân Sinh và Thái Khang không khỏi kinh ngạc, không ngờ tập đoàn Kiến Hành Quân lại thực hiện nhiều nhiệm vụ như thế trong chuyến đổ bộ lên Mặt Trăng lần này. Ngoài công tác xây dựng nền tảng cho căn cứ, bọn họ còn tranh thủ khai thác tài nguyên heli-3.
“Chúng ta nên làm việc thôi.”
Thái Khang thu hồi ánh mắt.
“Thần Nữ, chúng ta có thể nhận lấy một vài mẫu đất và nham thạch từ đường hầm hay không?”
Trong sứ mệnh không gian trên Mặt Trăng này, Dương Vân Sinh và Thái Khang không chỉ lắp đặt module thí nghiệm, bọn họ còn phải thu thập càng nhiều mẫu đất đá và nham thạch càng tốt, nhất là ở những khu vực trắc trở hoặc chưa ai biết đến.
Giống như những mẫu đất đá bên trong đường hầm, đó chính là lỗ hổng trong nghiên cứu của nhân loại.
Không một ai biết đến cấu tạo địa chất, hoạt động của núi lửa cổ đại trên Mặt Trăng nữa. Vậy nên, các mẫu đất đá và nham thạch trong đường hầm sẽ giúp ích rất lớn cho công tác nghiên cứu về hoạt động của núi lửa cổ đại trên Mặt Trăng, vô cùng hiếm có khó tìm.
“Được chứ.”
Hệ thống trí tuệ nhân tạo trên máy bay Nữ Thần lên tiếng: “Các ngươi ần bao nhiêu?”
“300 kg.” Dương Vân Sinh nói.
Hai khoang vận chuyển của hai chiếc máy bay không gian Nữ Thần và Kiến Hào có tải trọng rất lớn, chỉ cần chứa đủ là có thể vận chuyển trở về bất kỳ lúc nào. Lần này, bọn họ sẽ ở lại Mặt Trăng khoảng chừng năm ngày, nhìn qua thì có vẻ khá lâu, nhưng ngoài thời gian nghỉ ngơi và sắp xếp tài liệu, thời gian thực hiện nhiệm vụ không tính là nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi