Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1254: Dự án thực tế ảo

“Ngươi cố gắng biểu hiện tốt một chút, ta và Vô Song đều ở dưới khán đài đấy.”
“Ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Mặc chỉnh trang lại trang phục một chút, biểu lộ phong thái cực kỳ tuấn mỹ. Bởi vì hắn hiếm khi xuất hiện trước truyền thông, cho nên Tiểu Ngư cũng đặc biệt quan tâm đến hình tượng của chồng mình.
Tiểu Ngư và Mặc Nữ đều đã thay những bộ váy trang trọng.
Ngay cả Vô Song cũng khoác một bộ lễ phục cỡ nhỏ, vóc dáng 1m50 của cô bé phảng phất một chút khí chất trưởng thành.
Tính khí của Vô Song chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Triệu Mẫn, mỗi lúc cô bé không nói lời nào, thì bộ dạng có chút cao lãnh bại hoại, chỉ khi nũng nịu với những người trong nhà, cô bé mới trông giống như mẹ mình.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, một nhà bốn người xuất phát đến đại học Vô Song.
Trên xe, hai mẹ con Tiểu Ngư và Vô Song vừa tranh sủng vừa cãi nhau, khiến cho Trần Mặc bất đắc dĩ trong sự vui vẻ.
Sau khi hai mẹ con tìm được lãnh thổ của riêng mình, Trần Mặc mới mở miệng hỏi: “Vô Song gần đây đang làm gì thế?”
Từ nhỏ đến lớn, ba người phụ nữ Tiểu Ngư, Triệu Mẫn, Mặc Nữ đều dốc hết sức lực để bồi dưỡng cho Vô Song. Bản thân Trần Mặc cũng đã sử dụng rất nhiều phương pháp hỗ trợ cho sự phát triển trí não và khai sáng tư duy, có thể nói, hắn đã dành hết tài nguyên ưu việt và tình yêu thương vào con gái của mình.
Vô Song cũng rất nhạy bén và năng động, mặc dù tuổi tác vẫn còn nhỏ, như lượng tri thức cũng không hề thua kém ai.
Từ khi còn nhỏ, Vô Song thích nhất ba môn vật lý, toán học, máy tính, cho nên Mặc Nữ đã truyền thụ tất cả những kiến thức về các thuật toán lượng tử và trí tuệ nhân tạo cho cô bé.
Nếu Vô Song tham gia vào bất kỳ đội nghiên cứu khoa học nào, cô bé nhất định sẽ nổi danh với biệt hiệu thiếu nữ thiên tài.
Sau khi sở hữu ý thức lượng tử và học được tất cả tri thức từ Trần Mặc, Mặc Nữ còn tự mình học hỏi và phát triển rất nhiều công nghệ, hệ thống đô thị của thành phố Huỳnh Hoặc chính là thành phẩm của cô.
Với cương vị là giáo viên quan trọng nhất của Vô Song, Mặc Nữ thường sẽ đề xuất một số hạng mục kỹ thuật và yêu cầu cô bé hoàn thành chúng.
Dưới sự ủy quyền của Trần Mặc, ngoại trừ những phòng thí nghiệm đặc thù, Vô Song đều có thể đi đến bất cứ đâu trong toà nhà số một, đồng thời cũng có thể sử dụng tài nguyên ưu việt nhất của tập đoàn Kiến Hành Quân để hoàn thành đề bài của Mặc Nữ.
Lúc này, Vô Song vừa ăn kẹo que mà Triệu Mẫn đưa cho, vừa dựa dẫm trong lồng ngực của Trần Mặc. Nhưng khi nghe thấy vấn đề của ba ba, cô bé lập tức lấy lại tinh thần.
“Ta vừa mới hoàn thành đề bài tính toán lượng tử của dì Mặc Nữ, nhưng ta cũng đã nói với dì Mặc Nữ rằng ta muốn tự mình thực hiện một dự án.”
“Một công trình khoa học của riêng mình sao?”
Trần Mặc sờ sờ mái đầu của cô bé, nhìn sang Mặc Nữ ở bên cạnh.
“Vô Song nói con bé muốn nghiên cứu “công nghệ thực tế ảo”.”
Mặc Nữ nói.
“Thực tế ảo? Vóc dáng không lớn, nhưng hùng tâm không nhỏ.”
Trần Mặc kinh ngạc nói.
Công nghệ này không giúp ích nhiều cho dự án [Cải tạo hành tinh], và nó cũng không quá phù hợp với phương hướng nghiên cứu chủ đạo trước giờ của hắn, cho nên Trần Mặc vẫn chưa bao giờ đụng đến lĩnh vực này.
“Đương nhiên, không nhìn xem ta là con gái của ai.”
“Mới được khen hai câu, liền muốn bay lên trời rồi sao?”
Trần Mặc búng nhẹ lên trán của Vô Song: “Ngươi có ý tưởng gì chưa?”
“Ta đã có một ý tưởng đại khái.”
Vô Song sờ sờ vầng trán của mình, sau đó trình bày suy nghĩ của mình: “Bởi vì công nghệ cảm ứng sóng điện não cùng kỹ thuật kết nối ý thức trong tay ngươi đã được hoàn thiện, cộng với khả năng tính toán vô hạn của siêu máy tính lượng tử, ta muốn tận dụng sự kết hợp của những công nghệ này để thực hiện một số chuyển đổi và định hướng giấc mơ của con người, sáng tạo nên một trò chơi trong thế giới thực tế ảo.”
“Ý tưởng này rất táo bạo! Nếu như ngươi nghiên cứu, thì có thể nhờ dì Mặc Nữ giúp đỡ, hoặc nếu có cái gì không hiểu, thì có thể đi hỏi ba ba.”
Trần Mặc nói bằng ngữ khí cưng chiều: “Ngươi vẫn chưa thành thạo các phép tính lượng tử cao cấp, cần phải học tập chăm chỉ mới được. Đối với công nghệ thực tế ảo, ngươi có thể được xem như là người tiên phong, cho nên phải đầu tư rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đột phá thành công.”
“Ta không sợ đâu! Dù sao đi nữa, ta vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn được ba ba ba và dì Mặc Nữ dạy bảo. Vậy nên, dù cho thất bại đi chăng nữa, ta cũng nhận được một số kiến thức. Nhưng một khi thành công, ta sẽ có khả năng sáng tạo nên một thế giới giả tưởng của riêng mình, giống như ba ba sáng tạo ra cả thế giới.”
Vô Song lấy một cái kẹo que từ trong túi xách, sau đó đưa cho Trần Mặc. Từ khi còn nhỏ, cô bé đã thích ăn kẹo que do Triệu Mẫn tặng,. Vậy nên, Triệu Mẫn vẫn luôn mua rất nhiều món ăn vặt, thậm chí những đồ xa xỉ đắt tiền cho cô bé.
“Chí khí không nhỏ, thần đồng nhỏ.”
Trần Mặc ngậm kẹo que vào miệng.
“Vô Song có thể chậm rãi nghiên cứu và học tập. Từ nay về sau, nếu như có ý tưởng đặc biệt hoặc đạt được đột phá đáng kể, ngươi hãy nói ngay cho ba ba nhé! Ta sẽ để cho ngươi nghiên cứu ở trong phòng thí nghiệm lượng tử.”
Tiểu Ngư dựa vào bờ vai của Trần Mặc, lặng lẽ theo dõi cuộc trao đổi giữa hai cha con, nội tâm vô cùng thỏa mãn.
—–-
P/s: các đh thả KP đầu tháng để ủng hộ truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi