Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1261: Hiệu trưởng Trần Mặc

Phần tranh luận và hỏi đáp trong hội trường vẫn còn tiếp tục.
Bởi vì công nghệ đã được ứng dụng trong thực tế, cho nên không một ai cảm thấy thắc mắc về những câu trả lời của Trần Mặc.
Trong lĩnh vực truyền tin vượt tốc độ ánh sáng, máy tính lượng tử và trí tuệ nhân tạo, tất cả mọi người trong hội trường đều là học sinh, và Trần Mặc chính là giáo viên.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ kết nối với sao Hỏa ngay tại hiện trường, trải nghiệm một chút về công nghệ truyền tin siêu quang tốc.”
Trần Mặc gật đầu với Mặc Nữ.
Mặc Nữ hiểu ý, nhanh chóng hạ xuống một màn sáng ba chiều.
“Ôi ôi ôi, anh rể không phải muốn đến căn cứ ở trên sao Hỏa sao? Tại sao phòng phát sóng trực tiếp của ta lại xuất hiện trong bức màn sáng của diễn đàn? Không phải là nhẫm lần chứ?”
Dù đang phát sóng trực tiếp, Tiểu Man lập tức giật mình khi nhìn thấy chính mình trong hiện trường của diễn đàn, thậm chí còn ngây ngốc hí hoáy camera một chút để xem có nhầm lẫn gì hay không.
Bộ dáng luống cuống tay chân của cô khiến cho tất cả mọi người ở trong hội trường đều cười vang.
Vô số biểu tượng cảm xúc trêu chọc xen lẫn trong cơn mưa bình luận.
“Ngươi không phải đang ở sao Hỏa sao?”
“Đầu óc của ngươi bị giật điện rồi sao? Ngươi đang ở căn cứ đóng quân ở sao Hỏa, cho nên màn hình liên lạc đã được tạo sẵn.”
“Ngươi còn không biết mình đang dùng sử dụng công nghệ truyền tin siêu quang tốc hay sao?”

“A, đúng vậy, ta đang ở sao Hỏa.”
Bất tri bất giác, Tiểu Man mới ngừng hí hoáy tay vào camera, lên tiếng chào hỏi về phía ống kính.
“Chào mọi người, ta hiện đang ở phòng chỉ huy của trung tâm căn cứ đóng quân trên sao Hỏa, thời gian hiện tại là 3 giờ 17 phút theo múi giờ thủ đô.”
Đây là lần đầu tiên Trái Đất và sao Hỏa được kết nối chính thức với nhau, điều này cũng đồng thời chứng minh sự tồn tại của công nghệ truyền tin siêu quang tốc, cho nên tiếng vỗ tay dữ dội vang lên khắp diễn đàn đã
“Ngươi cảm giác như thế nào khi ở trên sao Hỏa?” Trần Mặc hỏi.
“Cảm giác ở sao Hỏa sao? Ta cảm tưởng bản thân đã gầy hơn lúc trước, trực tiếp giảm béo thành công. Ta vốn dĩ nặng hơn 50kg, sau khi đến sao Hỏa thì chỉ còn 20kg, cơ thể nhẹ bẫng, vô cùng thần kỳ.”
Tiểu Man trực tiếp nhảy lên một cái cân, còn xoay ống kính về phía số hiển thị.
“Còn khung cảnh ở bên ngoài căn cứ thì sao?”
“Hôm qua, ta mặc quần ảo phòng hộ phổ thông và mang theo bình dưỡng khí để ra ngoài, áp suất không khí ở đây khá thấp, tương tự như môi trường ở trên cao nguyên. Nếu như không mặc quần áo vũ trụ, thì ta vẫn có thể sinh hoạt bình thường. Ngoài ra, ta còn nhìn thấy rất nhiều cỏ và một vài cây non đang sinh trưởng trên mặt đất ở xung quanh căn cứ.”
Tiểu Man quay ống kính về phía cửa sổ, quả nhiên có thể nhìn thấy mấy điểm màu xanh ở trên mặt đất và một vài cây si cao bằng nửa người.
“Bầu trời vẫn mù mịt, thời tiết không quá ổn định. Ngoài ra, bầu trời bên trên biển sao Hoả có rất nhiều mây, thậm chí đã có một trận mưa nhân tạo vào đêm qua.”
Một vài câu đối thoại đã bao hàm rất nhiều ý thứ.
Công nghệ truyền tin tốc độ ánh sáng có thể được áp dụng vào đời sống thực thế một cách thuần thục, công tác khai phá sao Hỏa của tập đoàn Kiến Hành Quân đã vượt quá sức tưởng tượng của những người khác.
Sau khi cuộc đối thoại mẫu hoàn tất, buổi tọa đàm của Trần Mặc trong diễn đàn Vô Song chính thức kết thúc.
Khi trông thấy Trần Mặc vừa rời khỏi hội trường, thì một đám phóng viên đã sớm xếp hàng chờ sẵn ở cửa lập tức mở miệng gọi.
Thấy vậy, Trần Mặc cũng dừng bước, đưa tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại.
Khung cảnh thoáng yên tĩnh một chút.
Một phóng viên ở gần đó vội vàng mở miệng: “Hiệu trưởng Trần Mặc, xin hỏi tại sao ngươi lại muốn tạo ra diễn đàn Vô Song?”
Mấy người Hắc Ưng đứng ngay trước mặt của Trần Mặc, duy trì trật tự của hiện trường, đồng thời lấy một chiếc micro nhỏ đưa cho Trần Mặc.
“Người bình thường cần một nền tảng và phương pháp học tập tiến bộ hơn để có thể hiểu được sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật ngày nay, đồng thời rút ngắn khoảng cách giữa khoa học kỹ thuật và cuộc sống bình thường, điều này cũng sẽ càng thúc đẩy tốc độ phát triển của khoa học kỹ thuật nhanh hơn nữa.
Chúng ta nên để khoa học kỹ thuật đến gần hơn với con người bình thường, thay vì xa tầm với con người bình thường. Vậy nên trong tương lai, những học sinh bình thường đuổi theo khoa học với thái độ đuổi theo ngôi sao, vậy thì khoa học sẽ toàn thắng.”
Ngay khi Trần Mặc vừa trả lời xong, một tên phóng viên khác cũng lên tiếng đặt câu hỏi.
“Hiệu trưởng Trần Mặc, ngươi nghĩ gì về việc trường đại học Vô Son thường xuyên chiêu mộ các học sinh có thành tích thấp kém nhưng lại sở hữu một số kỹ năng đặc biệt?”
Trần Mặc nhìn người phóng viên đặt câu hỏi, lễ phép nở nụ cười.
“Ta đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng trường học của ta căn bản không có học sinh nào kém cỏi cả. Cho dù bọn họ bước vào trường với xuất phát điểm khá thấp, nhưng ai nấy đều phải có một khía cạnh tài năng và kỹ năng mà nhà trường đánh giá cao, vậy nên những sinh viên của trường đại học Vô Song trong mắt ta, không ai trong số họ là nhân tố bình thường.
Ngay cả khi một hoặc hai trúng tuyển vào trường đại học Vô Song do may mắn, vậy thì vận khí cũng là một phần thực lực của bọn họ. Hôm nay, trường học là vận may của bọn họ, nhưng biết đâu trong tương lai, bọn họ lại chính là vận may của trường.”
“Ngươi không lo lắng rằng những sinh viên có chất lượng và thành tích không tốt thì sẽ không theo kịp tiến độ học tập, từ đó ảnh hưởng lớn đến chất lượng trường đại học sao?”
“Nếu một trường học chỉ trông chờ vào những sinh viên có học lực tốt nhất để duy trì sức mạnh cường đại, thì đó không phải là trường học cường đại mà là học sinh ưu tú. Bởi vì bản thân bọn họ vốn dĩ đã nằm trong số những học sinh tốt nhất trước đó, cho nên việc bọn họ tiếp tục phát sinh sức mạnh cường đại là điều tất nhiên.
Tuy nhiên, ta rất tin tưởng chất lượng giáo dục và khả năng giảng dạy của trường đại học Vô Song, cho dù học sinh có thiên phú hay không có thiên phú, thì trường đại học Vô Song vẫn có thể khiến sinh viên đó sẽ trở nên ưu tú. Là một đơn vị đi đầu trong ngành giáo dục, chúng ta không nhìn vào sự xuất sắc của sinh viên, mà muốn tìm cách phát triển cho sinh viên, đó mới là sứ mệnh của chúng ta.”
Đôi mắt của các phóng viên xung quanh đều sáng rực, một số người lâm vào suy tư.
Những học sinh trường đại học Vô Song đang vây xem cũng bắt đầu vỗ tay điên cuồng, sắc mặt tràn ngập vẻ tự hào.
Đây chính là trường học của bọn họ, đây chính là hiệu trưởng của bọn họ.
—–-
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi