Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1402: Vui sướng trên sự đau khổ của người khác

Trần Mặc nhìn các cô gái chạy đến và đặt những bông hoa vào tay mình, hắn không khỏi ngơ ngác một lúc lâu.
Nơi này đã trở thành tiêu điểm của mọi người, đây là lần thứ hai nhiều cô gái ở bộ tộc Manshan đồng thời trao hoa cho một người đàn ông như thế, trường hợp này đã từng xảy ra với Jingger trước đây.
Không bao lâu sau, bộ tộc Manshan đều công nhận Trần Mặc chính là nhân vật chính của tiết mục này.
Trần Mặc là vị khách ngoài hành tinh đầu tiên suốt 700 năm qua, hơn nữa từng giết chết một con thú đen trưởng thành chỉ bằng một chiêu, thành công giải cứu cháu trai Tuoli của tộc trưởng Toushan, mà chiếc phi thuyền khổng lồ của hắn đang đậu ở bên ngoài ngôi làng lại vô cùng bắt mắt, cho nên tất cả mọi người trong bộ tộc Manshan đều đã biết rõ thân phận đặc biệt và sức mạnh khủng bố của Trần Mặc.
Bộ tộc Manshan bẩm sinh đã tôn thờ kẻ mạnh, vậy nên ai nấy đều rất bái phục Trần Mặc, thậm chí còn đánh giá hắn ngang hàng tổ tiên của mình bởi vì đôi bên đều đến từ bên ngoài hành tinh.
Trong khoảng thời gian này, mọi người dân trong thôn làng đều bàn tán về Trần Mặc, các cô gái đương nhiên cũng đã nghe về câu chuyện săn con thú đen và giải cứu Tuoli của hắn, vậy nên mới đồng loạt trao hoa cho Trần Mặc để thể hiện chân tình.
Lúc này, Jingger và Tuoli chỉ im lặng nhìn không nói gì, dường như bọn họ đều đã đoán trước được tình huống này.
Cho đến khi không còn cô gái nào tới đây, Trần Mặc vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoang mang.
“Ồ.”
Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Trần Mặc, Jingger cong môi mỉm cười, phá vỡ bộ dáng lạnh lùng thường ngày.
Khi nghe thấy tiếng “ồ” nồng đậm mùi vị vui sướng trên sự đau khổ của người khác từ Jingger, Trần Mặc không khỏi tái mét mặt mày, còn Tuoli ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm những bông hoa trong tay hắn với ánh mắt sùng bái.
“Bọn họ nhận nhầm người đúng không? Phải tới đưa cho ngươi mới đúng chứ?”
Trần Mặc vẫn không thể tin được, chỉ biết nhìn chằm chằm Jingger.
Ở đây chỉ có hắn, Jingger và Tuoli, hắn thực sự nghi ngờ liệu những cô gái kia đã nhìn lầm mình thành Jingger hay không.
Jingger không để ý tới hắn, chỉ ăn thịt nướng một mình.
“Mặc tiên sinh, bọn họ không nhìn lầm đâu! Trong suốt mấy năm nay, Jingger chẳng nhận được bông hoa nào cả!” Tuoli nhắc nhở Trần Mặc, cuối cùng cũng không thể nhịn được cười.
Trần Mặc đương nhiên đã nghe thấy sự hả hê trong tiếng cười hả hê của hắn.
“Tại sao? Jingger vốn là chiến binh mạnh nhất mà?”
“Ngay khi Jingger vừa mới thành niên, hắn đã nhận được rất nhiều bông hoa từ các chị gái trong bộ tộc, nhưng hắn lại từ chối tất cả bọn họ trong ba năm liên tiếp, sau đó còn bày ra bộ dáng lạnh lùng tàn nhẫn đến thấu xương, vậy nên không một ai dám tặng hoa cho hắn nữa!”
Tuoli cẩn thận nói ra nguyên nhân, thỉnh thoảng lại nhìn sang Jingger vì sợ bị đánh.
Tuy nhiên, Jingger căn bản không thèm để ý đến Tuoli.
“Tại sao lại từ chối?” Trần Mặc ngạc nhiên nhìn Jingger.
Tuoli nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không biết. Jingger cũng phớt lờ câu hỏi của hắn, hiển nhiên là không muốn trả lời.
“Ta phải làm sao bây giờ?”
Trần Mặc không biết mình nên xử lý 20 đóa hoa trong tay như thế nào, mặc dù bầu không khí ở buổi lễ vẫn còn rất náo nhiệt, nhưng nhiều người trong bộ tộc Manshan đều chuyển dời sự chú ý sang Trần Mặc, sau đó khẽ thì thầm với nhau, bọn họ dường như đã xem hắn là tiêu điểm của tiết mục chọn chồng này.
“Mặc tiên sinh thích chị gái nào, thì hãy tặng hoa ngược lại cho chị gái đó, nhưng chỉ được chọn tối đa 5 người!” Tuoli nói: “Mặc tiên sinh nhìn xem, bông hoa của chị Đồng Tự và chị Na đều được buộc với mặt dây chuyền bằng xương động vật, tức là bọn họ chỉ chọn một mình ngươi!”
“Ta có vợ rồi.”
Trần Mặc nhìn những bông hoa trong tay, chợt cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Hạnh phúc” này đến quá bất ngờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm. Nếu sớm biết vậy, thì hắn đã không cười nhạo Jingger, để rồi hậu quả lại xảy đến với mình.
“Ngươi cưới thêm mấy chị gái nữa thì cũng đâu có sau a? Mặc tiên sinh mạnh như vậy, ngươi nhất định có đủ khả năng chăm sóc cho bọn họ!”
“Ặc…”
Trần Mặc nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Tuoli, liền cảm thấy thất bại nặng nề.
“Ngươi có thể giúp ta trả lại hoa cho mấy cô gái kia, để cho họ chọn lại người khác được không?” Trần Mặc hạ giọng hỏi.
“Ngươi trả hoa cho bọn họ, cũng đồng nghĩa với việc tặng hoa và thừa nhận tình ý của bọn họ! Từ nay về sau, bọn họ sẽ một mực đi theo ngươi đó. Ngươi còn muốn gửi lại sao?” Tuoli lắc đầu.
“Vậy thì không được!”
Trần Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy một đám thiếu nữ đang lén lút nhìn mình từ đằng xa, chợt cảm thấy da đầu tê dại, tình thế lúc này quả thực có chút khó xử.
Những thanh niên khác lần lượt bắt đầu gửi hoa lại cho cô gái đã chọn mình, còn Trần Mặc – thanh niên nhận được nhiều hoa nhất – vẫn tiếp tục án binh bất động.
Vô số thanh niên đều cảm thấy ghen tị với Trần Mặc, đồng thời để ý đến nhất cử nhất động của hắn, Một khi Trần Mặc chọn được cô gái mà họ thích, thì bọn họ sẽ nhất định đấu một trận với Trần Mặc. Tuy nhiên, ai nấy đều biết Trần Mặc có thể triệt hạ con thú đen chỉ bằng một chiêu, cho nên bọn họ đều e ngại chính mình không phải là đối thủ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi