Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1504: Gian thương

“Tên này vẫn là gian thương, vừa gian trá vừa mặt dày như trước!” Đồ Vân nghe được tin này, làn da màu đồng khẽ co giật.
Một sách lược điên rồ.
Đúng là ăn cướp chiếm núi, xưng hùng xưng bá!
Trong số hàng trăm tỷ sinh mệnh đang tụ tập ở bên ngoài kia, cộng với vô số sinh mệnh đang liên tục tràn tới hệ hằng tinh này, mỗi một sinh mệnh cần bỏ ra một trăm nghìn tinh tệ để đổi lấy một nơi trú ẩn, sau đó nhất định sẽ có có cách rời khỏi thiên hà Thạch Cam.
Đối với những ai không có tiền, bọn họ chỉ cần nguyện ý gia nhập vào quân đoàn phòng thủ ở đây, thì cũng có thể rời khỏi thiên hà Thạch Cam.
Với sách lược này, bọn họ hoàn toàn có thể kiếm được một khoản kếch xù, đồng thời làm hài lòng tất cả sinh mệnh, cũng như đảm bảo an toàn cho hệ hằng tinh và phân hoá những sinh mệnh đang ở tập trung ngoài kia nhằm đề phòng nguy cơ binh biến có thể xảy ra.
“Chú Đồ Vân, ngươi rốt cuộc đã giới thiệu nhân vật nào cho tiên sinh Mặc Trần thế?” Thủy Linh tò mò hỏi.
Chỉ với một mệnh lệnh duy nhất, đối phương đã hoàn toàn loại bỏ được tất cả nguy cơ tiềm ẩn cho hệ hằng tinh, đồng thời mang về vô số lợi ích dựa trên những ưu thế sẵn có. Thủy Linh không thể không bái phục nhân vật này, đối phương thực sự quá thông minh!
“Ngươi có biết trung đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp vào hơn ba trăm năm trước không? Chính là thế lực đã hủy diệt bốn quân đoàn chủ lực của nền văn minh Đại Hà, sau đó chia cắt xâu xé nền văn minh Đại Hà bị, cuối cùng khiến cho nền văn minh đỉnh cấp này hoàn toàn biến mất trong vũ trụ.”
“Người này là chiến giáp sư của Hắc Phong Diệp sao?”
“Còn ghê gớm hơn nữa cơ! Hắn ta chính là tổng tham mưu của trung đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp, người đề ra kế hoạch mai phục đoàn quân chủ lực của nền văn minh Đại Hà. Ngoài ra, hắn ta còn gài bẫy những nền văn minh xung quanh, khiến cho bọn họ cùng nhảy vào để sâu xé nền văn minh Đại Hà. Có thể nói, nền văn minh Đại Hà đã bị hủy diệt trong tay người này!” Đồ Vân nói.
“Là vị tổng tham mưu Tóc Bạc của Hắc Phong Diệp đó sao?” Thủy Linh vô cùng kinh ngạc.
Năm đó, trung đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp từng tạo ra uy danh lừng lẫy một thời, gần như được xếp vào hàng ngũ những đội quân đỉnh cấp trong vũ trụ. Đáng tiếc, bọn họ lại đột nhiên biến mất không chút tung tích, cho đến nay vẫn không ai biết được nguyên do.
Tuy nhiên, vị tổng tham mưu “Tóc Bạc” của trung đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp năm đó đích thị là một nhân vật phong vân, luôn được săn đón ở bất kỳ nơi đâu. Sau khi thành công tiêu diệt bốn đoàn quân chủ lực của nền văn minh đỉnh cấp chỉ bằng uy lực của một trung đoàn chiến giáp, “Tóc Bạc” đã nhận được lời mời gia nập quân đội của bảy nền văn minh thần cấp, nhưng người này từ chối hết thảy, sau đó mai danh ẩn tích theo sự kiện biến mất của trung đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp.
Tính đến thời điểm hiện tại, thân phận của “Tóc Bạc” vẫn còn là một bí ẩn không lời giải đáp. Không một ai từng nhìn thấy được khuôn mặt thật, hoặc biết được tên thật của người này, chỉ biết hắn ta sở hữu một mái tóc dài màu bạc, khởi nguồn cho biệt danh “Tóc Bạc”.
Tít tít tít…
Khi Đồ Vân và Thủy Linh đang nói chuyện với nhau, thiết bị liên lạc vang chuông, sau đó phóng ra hình chiếu ba chiều của Lam.
Ông ta vẫn duy trì nét cười tà ác như cũ, chỉ nhìn chăm chú vào hai người bằng đôi mắt hẹp dài.
“Ngươi nhận được mệnh lệnh của ta chưa?”
“Ta nhận được rồi, chúc mừng ngươi!” Đồ Vân gật đầu đáp.
“Ngươi nhận được là tốt rồi, bỏ qua mấy lời chúc mừng sáo rỗng luôn đi. Nếu ta nhớ không nhầm, các ngươi đang ở trong hệ hằng tinh này, có nghĩa cũng thuộc quyền chỉ huy của bọn ta, đúng không? Thật ra, ta có chút chuyện cần nhờ các ngươi giúp đỡ.”
“Trước khi rời khỏi thiên hà Thạch Cam, ta quả thật cần phải nghe theo sự chỉ huy của tiên sinh Mặc Trần, xem như bây giờ nghe theo lời chỉ huy của ngươi. Nếu ngươi có bất kỳ khúc mắc nào, ta chắc chắn sẽ giúp đỡ.” Đồ Vân cất giọng đáp lại.
Thủy Linh cũng gật đầu theo.
“Thế thì tốt, ta đây còn sợ các ngươi không giữ lời.” Lam cười he he. “Ta quả thực đang thiếu hụt nhân lực, cần hai vị cao thủ các ngươi đi ra bên ngoài hệ hằng tinh, chịu trách nhiệm thu tiền đi, ấy chà, không đúng, chịu trách nhiệm “giữ gìn trật tự”.”
Sợi gân đen trên vầng trán màu đồng của Đồ Vân co giật dữ dội.
Ông ta đường đường là người cai trị nền văn minh đỉnh cấp, một chiến giáp sư đỉnh cấp lỗi lạc, vậy mà tên Lam này lại muốn ông ta đi “giữ gìn trật tự” sao?
Thủy Linh quan sát Lam, sau khi biết được thân phận trước đó của hắn ta, Thủy Linh rất tò mò về chiến lược gia có thể hủy diệt một nền văn minh đỉnh cấp này, bây giờ cô ta có cái nhìn khác về Lam.
“Không muốn đi hả? Không muốn thì đừng hứa bậy.” Lam lẩm bẩm trong miệng, giọng nói có chút quái dị, chỉ liếc nhìn Đồ Vân bằng ánh mắt khinh bỉ. Sau đó, ông ta lại quay sang Thủy Linh, khôi phục dáng vẻ tươi cười tủm tỉm: “Em gái người cá thấy sao?”
“Được.” Thủy Linh khẽ gật đầu.
“Ngươi thấy không, em gái người cá nói chuyện giữ lời, không giống ai đó. Tuy là ta và ngươi là bạn bè lâu năm, nhưng ta có chút khinh bỉ cái kẻ như ngươi…”
Lúc này, vầng trán màu đồng của Đồ Vân đã chuyển sang màu đồng đen, ông ta ước gì mình có thể cho tên này hai cái bạt tai!
Tên này đã là gian thương thì thôi đi, vậy mà còn muốn nhắm vào ông ta!
“Ai nói rằng ta không muốn đi?”
“Vậy mới được chứ!” Sau khi đạt được mục đích, Lam mỉm cười đắc ý: “Vậy thì làm phiền các người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi